kéo dài… à…”
“Mạng sống của tôi à?”
“Vâng.
“Tôi còn bao nhiêu thời gian nữa nếu không dùng hóa trị?”
Yết hầu của Buer chạy lên chạy xuống. “ít hơn chúng ta dự liệu ban đầu
một chút.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là ung thư đã di căn từ gan theo đường máu tới.”
“Vì Chúa, anh chỉ việc nói tôi còn bao lâu nữa?”
Bác sĩ Buer ngây ra.
“Anh ghét công việc này, đúng không?” ông già nói.
“Ông nói gì cơ?”
“Không có gì. Làm ơn, cho tôi một cái ngày.”
“Thật là không thể…”
Bác sĩ Buer giật thót trên ghế khi nắm đấm của lão già giáng xuống bàn
mạnh đến nỗi ống nghe điện thoại văng khỏi giá. Anh ta há miệng định nói
gì đó, nhưng rồi ngưng bặt khi trông thấy ngón trỏ run run của lão già. Rồi
anh ta thở dài, bỏ kính xuống, bàn tay mệt mỏi vuốt mặt.
“Mùa hè năm nay. Tháng Sáu, có lẽ là sớm hơn. Chậm nhất là tháng
Tám.”
“Tuyệt,” lão già đáp. “Vậy là đủ. Có đau đớn không?”
“Ông cứ đến bất cứ lúc nào. Ông sẽ được phát thuốc.”
“Liệu tôi còn khả năng hoạt động không?”
“Khó nói lắm. Còn phụ thuộc vào những cơn đau.”
“Tôi cần có thuốc để hoạt động được. Điều này quan trọng lắm. Anh có
hiểu không?”
“Tất cả các loại thuốc giảm đau…”
“Tôi chịu đau đớn giỏi lắm. Đơn giản là tôi cần một thứ giúp tôi tỉnh táo
để có thể suy nghĩ và hành động chính xác.”
Giáng sinh vui vẻ. Đó là điều cuối cùng bác sĩ Buer nói. Lão già đứng
trên mấy bậc thềm. Ban đầu lão không hiểu tại sao thành phố lại đông
người đến thế, nhưng khi lão được nhắc về một kỳ nghỉ lễ mang tính tôn