vùng nào đó ở Elsass. Nghe vậy lão già chợt nảy ra một ý, nói rằng mình đã
từng đến đó, ở Sennheim.
Một cơn bốc đồng.
Sau đó lão đã đọc rất nhiều về khẩu súng trường Marklin trên Internet tại
thư viện trường đại học, bản thân vũ khí đó đã là một sự tụt dốc. Trông nó
giống một khẩu súng săn loại thường, có điều to hơn một chút. Tên đưa tin
chỉ cho lão cách tháo lắp nó; hắn ta gọi lão là “ông Uriah.” Sau đó lão già
cất khẩu súng đã tháo rời vào một túi khoác vai lớn rồi đi thang máy xuống
quầy lễ tân. Lão đã thoáng tính chuyện đến nhờ Betty Andresen gọi taxi
cho lão. Một cơn bốc đồng khác.
“Chào ông!”
Lão già ngước mắt lên. “Tôi nghĩ chúng tôi sẽ phải kiểm tra cả thính giác
cho ông nữa đấy.”
Bác sĩ Buer đứng ở ngưỡng cửa cố nhoẻn cười vui vẻ. Anh ta dẫn lão
vào phòng khám. Những bọng mắt của tay bác sĩ đã to hơn.
“Tôi gọi tên ông ba lần rồi!”
Mình quên tên mình rồi, lão già ngẫm nghĩ. Mình quên hết tên mình rồi.
Theo bàn tay bác sĩ dìu thì lão già suy ra mình có tin xấu.
“À, tôi đã có kết quả xét nghiệm các mẫu chúng tôi đã lấy!” anh ta nói,
rất nhanh, trước khi ngồi xuống ghế. Để thông báo cái tin xấu này cho xong
càng nhanh càng tốt. “Và tôi e rằng nó đã di căn.”
“Dĩ nhiên là nó di căn rồi,” lão già đáp. “Chẳng phải các tế bào ung thư
toàn thế sao? Di căn ấy?”
“Ha ha. Vâng, đúng vậy.” Bác sĩ Buer phủi một vết bụi vô hình trên mặt
bàn.
“Ung thư giống như chúng ta,” lão già nói. “Nó chỉ làm việc nó phải làm
thôi.”
“Vâng!” bác sĩ Buer đáp. Trông anh ta có vẻ thoải mái gượng gạo, trong
dáng ngồi xuôi xị trên ghế.
“Giống như anh thôi, bác sĩ. Anh chỉ làm những gì cần phải làm.”
“Ông nói đúng, rất đúng,” bác sĩ Buer mỉm cười, đeo kính lên. “Chúng
tôi vẫn đang cân nhắc dùng hóa trị. Nó sẽ làm ông yếu đi, nhưng nó có thể