… một lá thư đóng dấu bưu điện Vienna nằm trong hộp thư. Tôi để lá thư
trên bàn bếp trước mặt và nhìn chằm chằm. Tên và địa chỉ của cô ấy được
viết trên mặt sau phong bì. Tôi đã gửi một lá thư đến bệnh viện Rudoly II
vào tháng Năm, hy vọng ai đó có thể biết Helena đang ở đâu trên thế giới
và gửi đến đó. Phòng khi những con mắt tò mò có vô tình mở thư, tôi cũng
chẳng viết gì có thể gây nguy hiểm cho cả hai chúng tôi, và dĩ nhiên tôi
cũng chẳng viết tên thật của mình. Và dứt khoát là tôi không dám mong
nhận được hồi âm. Mà tận trong său thẳm, tôi cũng chẳng biết mình muốn
nhận được thư trả lời không, không, nếu như câu trả lời như tôi mong đợi.
Đã kết hôn và làm mẹ một đứa bé. Không, tôi không muốn biết chuyện đó.
Ngay cả cho dù đó là những gì tôi đã cầu chúc cho cô ấy, đó là những gì
tôi đã cho phép cô ấy.
Lạy Chúa tôi, chúng tôi còn quá trẻ. Cô ấy chỉ mới mười chín tuổi. Và
bây giờ, khi tôi cảm lá thư ấy trong tay, tất cả bỗng đâu như không thật,
như thể hàng chữ viết tay nắn nót trên phong bì chẳng thể nào liên quan
đến Helena tôi đã mơ tưởng suốt sáu năm trời. Tôi mở thư với những ngón
tay run run, ép mình phải mong chờ điều tồi tệ nhất. Đó là một lá thư dài
và tôi đọc nó mới có vài tiếng trước mà giờ tôi đã thuộc nằm lòng.
Uriah thân yêu,
Em yêu anh. Thật dễ biết rằng em sẽ yêu anh đến cuối đời. Nhưng điều
lạ lùng là có cảm giác như thể em cũng đã yêu anh cả cuộc đời em rồi. Khi
em nhận được thư anh, em đã bật khóc vì hạnh phúc. Điều…
Harry đi vào bếp với bản thảo trong tay, tìm được cà phê trong tủ chén
trên bồn rửa. Anh đặt ấm cà phê lên bếp trong khi vẫn đọc. Về cuộc đoàn tụ
hạnh phúc, dù cũng thật khó khăn và đau đớn tại một khách sạn ở Paris.
Hôm sau họ đã đính hôn.
Từ đoạn này trở đi, Gudbrand viết ngày càng ít hơn về Daniel. Cuối cùng
dường như người này đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó ông ta viết về một cặp tình nhân rất hạnh phúc trong tình
yêu mà, vì vụ sát hại Christopher Brockhard, vẫn cảm thấy hơi thở của
những kẻ truy đuổi phả sau gáy mình. Hai người có những buổi hẹn hò bí