Lão già gác khẩu súng lên gờ cửa sổ. Lão đã dùng tua vít thêm khe hở
được phép. Cô gái ở quầy tiếp tân đã nói với lão những gì lần đó? Nó nhằm
ngăn các vị khách “có những ý tưởng dại dột.” Lão nhìn qua ống ngắm
súng trường. Người dưới kia trông bé như con kiến. Lão chỉnh tầm bắn.
Bốn trăm mét. Bắn từ trên và bắn ở dưới, ta phải tính đến chi tiết là sức hút
tác động lên đạn khác nhau; đường đạn của nó khác với đường đạn khi bắn
trên mặt phẳng. Nhưng Daniel biết điều đó, Daniel biết mọi thứ.
Lão nhìn đồng hồ đeo tay: 10 giờ 45 phút. Đến lúc để cho chuyện đó xảy
ra rồi. Lão kề má vào báng khẩu súng trường lạnh ngắt, nặng nề. Bàn tay
trái của lão đặt trên nòng súng hơi xuôi xuống dưới. Lão nheo mắt trái. Lan
can trên ban công lắp đầy kính ngắm. Sau đó là những chiếc áo choàng đen,
những chiếc mũ chóp cao. Lão đã thấy gương mặt mình đang tìm kiếm.
Chắc chắn có một sự tương đồng rõ rệt. Cũng là gương mặt thanh niên ấy
vào năm 1945.
Daniel đã trở nên trầm lặng hơn và ngắm bắn. Gần như không còn làn
hơi lạnh nào phả ra từ miệng lão nữa.
Phía trước ban công, ngoài tầm ngắm, cây sồi chết chĩa những ngón tay
phù thủy đen đúa lên trời. Một con chim đậu trên cành cây. Ngay trong làn
đạn. Lão già căng thẳng nhấp nhổm. Lúc nãy không thấy nó ở đó. Rồi nó sẽ
sớm bay đi thôi.
Lão bỏ súng xuống hít làn không khí trong lành vào hai lá phổi nhức
nhối
• • •
Kịch-Kịch
Harry đánh rầm rầm xuống tay lái, vặn chìa khóa khởi động lại một lần
nữa.
Kịch-Kịch
“Khởi động đi, đồ khốn kiếp! Bằng không thì ngày mai tao cho mày ra
bãi rác đấy.”