qua dưới vành mũ và tạo nên tiếng vi vu liên tục bên trong mũ, tra tấn thần
kinh.
Điều này đặc biệt khốn khổ nếu ta đang canh gác tại điểm do thám.
“Mắt cậu có bị làm sao không đấy?” Daniel hỏi.
“Không sao. Chỉ là tầm nhìn ban đêm hơi kém.”
“Thế thôi à?”
“Tớ cũng hơi bị mù màu.”
“Hơi bị mù màu à?”
“Màu đỏ và xanh lá. Tớ không thể nhìn ra sự khác biệt. Thấy hai màu
như nhau. Chẳng hạn tớ chưa bao giờ thấy được những trái việt quất, khi
nhà tớ vào rừng hái nam việt quất để ăn thịt nướng vào ngày Chủ nhật…”
“Không nói về đồ ăn nữa, bảo rồi mà lại!”
Họ bèn giữ im lặng. Xa xa, một tiếng súng máy vang lên lạch tạch. Nhiệt
kế chỉ hai mươi nhăm độ âm. Mùa đông năm ngoái họ gặp bốn mươi nhăm
độ âm vài đêm liền. Gudbrand tự an ủi mình với ý nghĩ rằng lũ rận sẽ ít
hoạt động trong tiết trời lạnh giá này. Gã sẽ không cảm thấy ngứa cho đến
khi canh gác xong và chui vào dưới tấm chăn bông len trong chỗ ngủ của
mình. Nhưng lũ rận chịu rét giỏi hơn gã. Có lần gã làm một thí nghiệm: gã
để áo lạnh ra ngoài tuyết trong cái lạnh thấu xương suốt ba ngày liền. Khi
gã mang áo lạnh vào lại boong ke, nó thành một tấm băng. Nhưng khi gã
hơ áo trước lò sưởi, lũ rận lại lúc nhúc, bò lổm ngổm sống lại nên gã ném
luôn cái áo vào lửa chỉ vì ghê tởm.
Daniel hắng giọng.
“Thế rồi nhà cậu bắt đầu xơi thịt nướng ngày Chủ nhật thế nào?”
Gudbrand không cần được mời đến lần thứ hai.
“Trước hết, bố tớ cắt súc thịt ra, một cách trang trọng, như mục sư ấy,
trong khi lũ con trai bọn tớ ngồi im phăng phắc và nhìn. Sau đó mẹ tớ bỏ
lên mỗi đĩa hai lát thịt, rồi tưới nước thịt lên, xốt đặc đến mức bà phải để ý
khuấy vừa đủ để nó không đông lại. Và có rất nhiều cải Brussel tươi và
giòn. Cậu nên đội mũ sắt lên đi, Daniel. Ngộ nhỡ dính một mảnh đạn pháo
lên mũ mềm thì sao hả?”
“Thử tưởng tượng một mảnh đạn bắn vào mũ tớ xem. Tiếp đi’