CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 124

Tuy vậy, vào lúc De Bernard định nói câu cuối cùng để kết thúc cuộc

họp thì bỗng có một sĩ quan trẻ tuổi giơ tay xin được phát biểu.

De Bernard ngẩng lên:

- Xin thiếu úy Brusex đi vào vấn đề. Thời giờ của chúng ta lúc này rất

hiếm hoi.

Cái cổ gà chọi khẽ nhún một nhịp. Brusex liếm môi đứng lên, tay

chống mặt bàn:

- Thưa đại úy. Tôi muốn nói, trong cuộc đi săn, người thợ săn giỏi là

người bao giờ cũng cần có le chien de chasse, con chó săn, les mouchards,
những tên chỉ điểm.

- Thiếu úy nên đi thẳng vào vấn đề: Ta cần làm gì bây giờ?

- Vâng, tôi cho rằng, ở xứ Tày với chế độ công điền, có phần ruộng cấp

cho các suất lính thì việc lập ra những đơn vị lính dõng là có cơ sở vững
vàng. Việc sử dụng những con chó săn phải đặt đúng tầm quan trọng của nó.
Chứ không phải như ngài chỉ huy trưởng nói: Quan trọng đệ nhất là hệ thống
boong ke

[84]

, tháp canh, hầm ngầm. Thế cho nên một cái bốt Cối Ngàn tôi

mới lập mà mấy tháng nay, hai chục anh em chiến binh bản xứ của tôi chưa
được ngài đại úy cấp cho một đồng bạc lương thì thử hỏi ngài quan tâm đến
điều gì? Ngài đang định chủ trương chiến thuật gì?

Hừ! De Bernard cau mặt. Brusex đâu có phải chỉ định huyên thuyên

điều người ta đã viết cả một pho sách về việc sử dụng người bản xứ trong
cuộc chiến ở xứ này. Hắn còn động chạm đến chủ trương, uy tín của chính
De Bernard nữa đây. Mà hắn chẳng qua chỉ là một tên võ biền, con một gã
nông dân nuôi ngựa ở xứ Bretagne

[85]

quê mùa, một tên kế

[86]

một kẻ

mới nứt mắt, hăng máu vịt và chưa học xong những điều vỡ lòng về chiến
tranh. Cái trán hói bóng như quả bi a của ngài đại úy đã nhơm nhớp mồ hôi.
Ngài bỏ cặp kính cận. Ngài khó chịu lắm. Vậy là ngài đập tay xuống bàn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.