CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 156

Chương hai mốt

T

ùng tùng! Tùng... Tùng tùng! Tùng!

Tiếng trống đột ngột nổi lên, rồi kéo dài, tiếng trước chưa kịp âm vang, tiếng
sau đã bật dậy, tiếp nối, đập vào vách đá, truyền lan suốt triền núi U Sung
xanh mờ.

Ngồi trong căn nhà dài, những người họ Bàn nghe thấy quả tim mình

đập cũng như tiếng trống, rộn rực và thiêng liêng quá. Bốn hồi trống vang
vừa rồi là trống mời các chư vị thánh thần về chứng giám. Tiếng trống cuối
cùng vừa dứt, ông cụ Tả liền đứng dậy, trịnh trọng thả bộ tranh Tam Thanh
vẽ ba vị thánh thiêng vốn chỉ treo những ngày lễ trọng của dân tộc, dòng họ.

Thả xong tranh, đốt mấy nén hương cắm vào hồng lầu, ông cụ Tả mới

quay lại nhìn đám người đang ngồi trên sạp, cặp mắt thật trang nghiêm, sắc
lạnh:

- Các con cháu à! Ngày xưa, có một thời trên mặt đất có mười hai mặt

trời tranh nhau rọi nắng xuống trần gian. Người trần gian sống khổ quá, cả
ngày cả đêm nóng như nung trong lò. Cây cối muôn loài đều chết khô. Có
một người Dao ta vô cùng tài giỏi thấy vậy liền đem nỏ lên núi cao nhắm
bắn mặt trời. Bắn một ngày rơi mười một cái! Nay, đất nước ta cũng như hồi
ấy. Tây đồn, lí trưởng, tổng đoàn, tri châu... là những mặt trời hung ác. Ta
phải bắn rụng hết chúng đi. Bắn hết chúng đi để hạt thóc trên nương, củ mài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.