CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 158

lòa nhòa trên cây cỏ. Nghe đâu đây rì rầm rì rầm tiếng người nói và nhìn
quanh thấy loáng thoáng bóng người đi lại. Ông cụ Tả trèo lên một tảng đá,
đưa mắt lục tìm. Tả leo lên theo ông. Cái vòng cổ sáng một khoanh tròn trên
cổ cậu bỗng nảy tung. Cậu nhảy lên, suýt buột miệng reo to. Luùng a! Đông
người quá! Và, một bóng người nho nhỏ từ cái đám người đó vừa chạy vụt
tới. Cậu ta nhìn cái vòng cổ của Tả. Tả cũng nhìn thấy cái mũ đen tròn tròn
trên đầu cậu ta.

- Tả hả?

- Chào Tiển!

Hai người ôm choàng lấy nhau.

Một tốp các bà các chị khăn đội đầu kẽo kẹt gánh những sói mây trĩu

nặng bước vào một căn lều dựng bên cạnh hai người. Đi đầu là chị Va, rồi
chị Yên, bà cụ Va. Chị Va đặt gánh xuổng hỏi một em gái đang lúi húi cạnh
hai cái thúng:

- Em Phin, đếm được bao nhiêu cái bánh rồi?

- Em đếm được năm mươi cái bánh ót, sáu mươi cái bánh tẻ, hơn bảy

chục ống cơm lam ạ.

Bà cụ Va gác đòn gánh lên nóc lều, quay lại nhìn ra bãi gianh, reo

thầm:

- Phạ ơi! Các con bộ đội! Các con bộ đội đã về!

Bộ đội! Các anh bộ đội! Từ lúc biết tin bộ đội đã vào U Sung, Tiển chỉ

mong chóng đến ngày được gặp các anh. Tả thì quen các anh bộ đội rồi. U
Sung là nơi giấu quân tốt nhất nên cách đây ba ngày, đã có cả một trung đội
các anh vào đây. Thoáng cái, Tả đã quen thân với anh trung đội trưởng và
dẫn anh đi xem xét đường đi lối lại trong thôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.