CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 157

ở trên rừng tự biết đường tìm về nhà. Bắn hết chúng đi, để đời ta sung
sướng...

Ông cụ ngừng lại, chừng như để nén xúc động, rồi nắm lấy cây mác

gác cạnh hồng lầu, giơ cao:

- Nào, các con cháu, sửa soạn xong chưa? Nhất hô phải bách ứng! Đi!

Căn nhà rùng rùng chuyển động. Một ngọn đuốc bật cháy. Nhiều ngọn

đuốc bừng cháy theo. Bấy giờ trong ánh lửa rạng rỡ mới nhìn thấy những
gương mặt phấn chấn, những cặp mắt hừng hực niềm vui tranh đấu. Ai cũng
mặc quần áo mới và trên cổ áo người nào cũng đeo một lá bùa nhỏ. Riêng
các bà, các chị còn có thêm những đồng tiền tròn bằng bạc lấp lánh đính trên
khăn đỏ đội đầu. Đó là những vật đã được sầy tỉa Tả phù phép để yểm
mệnh.

Sương đêm trắng đục phủ kín rừng vầu. Trời lạnh mà ông cụ Tả thấy

người hầm hập như đứng cạnh bếp lửa. Cảm hứng chứa chan, ông cụ lên
tiếng hát khe khẽ những câu hát cổ:

Nước ta hiện nay chưa được yên
Ta có công mà không được hưởng
Ta có nhà mà phải khổ sở
Ở trong rừng xanh không nên người
Phải đánh tan quân giặc
Bạc trắng của giặc phải hóa đá
Quân lính giặc phải thành tro, thành lá...

Tả đi sau ông nội, vai đeo một cây nỏ. Cậu lẩm nhẩm hát theo ông,

thỉnh thoảng cậu ngoái đầu lại nhìn đoàn người bước âm thầm trong đêm,
loang loáng nòng súng kíp, lưỡi dao, ngọn mác.

Đoàn người như mũi tên lao xuống dốc, qua khu ruộng mới gặt, chân

chạm lạt sạt vào gốc rạ rồi tiến vào một khu rừng. Trăng đêm tãi ánh sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.