CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 211

Ngao đã mất. Mắt đỏ đọc, răng nghiến chặt, nóng nảy Ngao bật dậy từ mô
đất, giơ cao khẩu súng ngắn, quát khe khẽ:

- A lê, lính! Tiến! Tiến theo tôi. Nhớ điều tôi dặn!

Thực hiện đúng điều lệnh đã được phổ biến, bọn lính nhổm dậy, súng

lăm lăm trong tay, chầm chậm bước theo Ngao. Và tới bờ con suối dưới
chân làng Nhuần thì cả bọn theo Ngao đồng loạt nằm rạp xuống sau các bụi
dứa dại.

Hẫng một nhịp tim đập, Ngao ngẩng lên. Nửa mừng nửa thắc mắc,

Ngao nhận ra trước mặt mình là khung cảnh một làng Nhuần hoàn toàn
không như Ngao hình dung. Im ắng quá! Làng Nhuần im ắng quá! Mà sao
lại có thể như thế nhỉ? Hàng cối gạo ven suối chổng ngược cần, nước lặng lẽ
trườn qua cánh quạt vầu. Trên các mái nhà gồi

[130]

, tịnh không một sợi khói.

Không có tiếng con lợn cọ mình sàn sạt vào bờ chuồng. Không có cả tiếng
con gà gáy oai vệ buổi sớm mai.

Bò dọc theo bờ suối, Ngao bứt rứt khó chịu như da thịt đang có hàng

triệu con kiến đốt nhoi nhói. Sao lại có thể như thế được? Sốt ruột, Ngao lội
ào qua con suối và đứng thẳng dậy.

Sao cái làng đang bị bọn Ngao bí mật bao vây lại có thể yên tĩnh như

thế được? Bóng những chiếc sân phơi đổ nghiêng trên mặt đất. Vắng lặng,
nghe được cả tiếng vo ve ong liệng quanh những khóm hành hoa trồng trong
những cái máng lợn cũ. “Đúp pú mưng! Mẹ chúng mày! Hay là định chơi
trò mai phục và đưa chúng ông vào tròng? Đừng có hòng, các con nhé!”
Vừa nghĩ thầm vậy, Ngao vội đổ sập người xuống đất và thấy mồ hồi chảy
ròng ròng xuống tới cả cái cằm không râu. Có người? Có người thật rồi. Nó
đang đi ở bên kia con suối. Hừ, có thế chứ. Lẽ nào trăm bó đuốc lại vồ
chẳng được một con ếch?

Ngao đã không nhầm. Bên kia suối có tiếng chân người thật. Đó là

tiếng bước chân của Tiển. Tiển đang đi qua làng, trên đường trở về Hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.