CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 22

dẫu thế nào thì anh cũng vẫn phải đi. Anh phải đi. Cách mạng đã về đất Cam
Đồng này rồi. Cán bộ đã về đất Cam Đồng này rồi. Cách mạng đã tìm đến
anh rồi! Người cán bộ năm xưa đã lại về! Trời ạ! Thì chẳng phải là từ tối
hôm qua, linh giác của Cắm đã mách bảo, đã ứng nghiệm. Cái máng nước bị
chệch đêm hôm đâu có phải vì con cầy con cáo đi qua chạm phải. Nó hóa ra
là một lời nhắn gọi. Đúng là lời nhắn gọi.

- Lo gì! - Cắm chống súng đứng dậy, cố tỏ ra vui vẻ. - Mùa này hươu

hay ra ăn cỏ non ở nương đây. Ở nhà, cứ nghe thấy súng nổ là cô bắc chảo
nước sôi chờ anh nhé. Nào, cho anh xin cái đèn !

Đêm đen mịn. Sương sa mỏng nhẹ, tê tê man mát làn da. Bọ xít bay vù

vù đến đẻ trứng trong những lùm nhãn non. Khóm mai già khe khẽ đung đưa
cọt kẹt. Tiếng con cua bò rạo rạo trên đá. Xa xa, tiếng hai chiếc cối ngàn
vọng lại như tiếng một cơn lốc.

Đã vào khoảng rừng sâu. Cắm bước chầm chậm, dò dè, nhưng bỗng

hẫng một nhịp chân, chúi về phía trước, anh thấy ngón chân cái bên phải đau
điếng. Anh vừa vấp phải một gốc cây cụt. Ngay lúc ấy, trước mặt Cắm bật
lên một tiếng quát gằn: “Ai?” Và một luồng đèn pin xanh lét đột ngột rọi
thẳng vào giữa mặt Cắm. Tổng đoàn Ngao rộp rộp bước tới. Sau y là hai
người dõng.

- A! Ông Vương Văn Cắm, tù nhân mới được tha. Đêm hôm, ông đi

đâu?

- Ông tổng đoàn. Tôi đi săn.

Luồng sáng đèn chạy lướt theo chiều dài khẩu súng kíp trên vai Cắm,

loang loáng ở phía sau anh, dừng lại ở cái giỏ cơm rồi tắt ngấm.

Hai người dõng đi qua mặt Cắm.

Ngao quát khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.