CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 245

về, ngồi trên các mô đá ở bãi cỏ ngựa, vừa chải đầu vừa nghe tiếng sáo đục
trầm văng vẳng như từ trên trời cao thả xuống.

Pừ lê lê. Pừ từ từ
Em là con gái Mông xinh
Bước chân em thoăn thoắt như chim gùa trên cành
Em đi tìm dòng suối trong
Tắm sạch cho em từ làn da tới cõi lòng
Pừ lê lê. Pừ từ từ...

Ôi, tiếng sáo Mông! Khang khác vì tiếng trầm tiếng đục lẫn tiếng trong.

Nhưng mà sao gợi nhớ quá thế tiếng sáo Tiển thổi ở những ngày đã xa, khi
đó Tiển còn như một em nhỏ nơi làng quê, chưa là một chiến sĩ liên lạc trẻ
tuổi như bây giờ! Tiển vì lẽ đó, chưa thể rời Ngài Thầu trở về Hoàng Liên
ngay được. Việc còn dang dở. Mối bất hòa giữa hai họ Thào và họ Vàng còn
đó. Mấy ngày liền Tiển sang Dì Thầu Ván thăm và trò chuyện với anh Vàng
Xuấn và bà con bên đó. Vào ngày thứ bảy, chảo cao nấu sắp xong Tiển mới
từ thôn người họ Vàng trở về Ngải Phong Chồ.

Chiều ấy, ngồi quanh chảo cao là Câu, hai người anh trai và mấy cụ già

tóc búi thành cuộn sau gáy. Câu vừa đi cày về. Quần xắn tới đầu gối. Áo lấm
chấm bùn. Nét ngỡ ngàng vẫn chưa phôi pha trên gương mặt gầy gầy tái tái
của Câu. Thấy Tiển bước vào lều, mọi người nghển lên, mấp máy môi, khe
khẽ chào trịnh trọng.

Xoa hai bàn tay trên đống than cời ra ở rìa chảo, Tiển xuýt xoa:

- Chà! Vừa đi xem cái nương thuốc phiện của Thào A Đủa về. Sao nó

rộng thế!

Một người anh trai Câu gật đầu:

- Bằng một con ngựa chạy mệt đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.