CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 247

tướng và ma quỷ! Chậc! Thì cái bụng nó thèm, nó bắt cái chân mình phải
giẫm lên sợ hãi mà đi thôi!

Túp lều chộn rộn mấy tiếng cười. Tiếng cười che lấp chút ngượng

ngùng của người họ Thào. Người họ Vàng là thế đấy ư? Vác trả con hổ, nay
lại lên tận núi Ma lấy lá chè về sao cẩn thận rồi đem cho! Một vốc cũng là
tình. Cái tình không gì đo được. Câu ngồi lấp sau cái ống nước dựng ở cột
lều. Hai con mắt vàng ệnh đăm đăm. Hàng mày rậm giật giật.

Vàng Xuấn buông hai ống tay áo, ngồi xuống cái ghế mây, đón chén trà

từ tay một người anh trai Câu, quay mặt mời từng người một, rồi nhấp một
hụm, khà một tiếng và ôm chén trà trong đôi bàn tay dày:

- Thưa các bác, thưa đồng chí Trần Văn Tiển, đại diện Việt Minh

huyện. Hôm nay, người họ Vàng tôi bên Dì Thầu Ván sang đây. Để xin phép
nói mấy lời nếu được bên Ngải Phong Chồ bằng lòng thì lòng người họ
Vàng vui hơn con chim hót. Dạ... Lời đó là thế này. Bây giờ bắt đầu vào
mùa làm ăn rồi. Dì Thầu Ván bên họ Vàng có nhiều ruộng, muốn mời bên
này sang cùng làm cùng ăn...

Ôi chao! Chuyện gì mà lạ. Người họ Vàng muốn chia ruộng cho người

họ Thào cùng làm ăn. Nghe mà tưởng cái tai minh nghe nhim. Vì xưa nay
làm gì có chuyện đó. Một người anh Câu khịt khịt mũi, chớp chớp mắt. Mấy
cụ già nhìn Xuấn, vẻ khó hiểu. Câu nhìn Tiển như dò hỏi.

Mắt Tiển lấp láy hai chấm sáng:

- Phải đấy! - Tiển reo. - Người nghèo ta không thương nhau thì đợi ai

thương nữa nhỉ!

Nghe Tiển nói, Vảng Xuấn đang cười cười, tự nhiên đuôi mắt ép ra hai

giọt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.