CHIM ÉN LIỆNG TRỜI CAO - Trang 249

- Thưa các anh các bác. Tôi là người nhỏ tuổi nhất ở đây. Vậy tôi xin

phép được nói thế này. Anh Vàng Xuẩn đại diện người Dì Thầu Ván đã có
lời tốt lời đẹp như thế thì ta cũng nên nghĩ tới và làm điều tốt điều đẹp cho
nhau. Ta đừng để kẻ xấu nó lấy gai đâm lòng ta rồi lại bảo bạn ta đâm. Tiện
đây cũng xin hỏi các anh các bác, có phải người Mồng ta đã có cầu: “Một
tay vỗ không vang. Nhiều người vỗ tay tiếng mới vang to. Chị em đông, tiện
bàn bạc, tiện xe lanh?”

Mặt Câu từ lúc Vàng Xuấn tới cứ lấp ló như ẩn như hiện. Lúc này, vừa

nghe Tiển nói xong, bỗng nhiên Câu vùng đứng dậy. Mặc Tiển gọi một
tiếng, Câu vẫn dún chân chạy vụt ra ngoài.

Câu lao hầm hập xuống dốc. Câu nhảy xuống bờ một mảnh ruộng bậc

thang. Câu lăn lông lốc trên mặt ruộng. Mình mẩy Cầu đau nhức lấm lem.
Mặc! Câu muốn người mình vỡ tan ra thành cả trăm mảnh. Cho tan tành ra
cả khối uất tức, ân hận đã tích tụ từ bao lâu nay trong mình!

Câu khuỵu chân, gục ở bờ ruộng. Tiển chạy tới:

- Thào Câu! Thào Câu! Sao lại thế?

Câu ôm đầu, gục mặt xuống bờ ruộng, rưng rức:

- Mặc tôi! Mặc tôi! Cho tôi chết đi, anh Tiển ân nhân của tôi à!

- Câu à! Vàng Xuấn nói thế là đúng chứ. Con hổ ác là thằng Đủa, thằng

Ngao, thằng đế quốc. Nó muốn giết hết anh em mình. Muốn đánh lại nó,
phải nhiều dòng họ, nhiều dân tộc đồng lòng.

Câu ngẩng lên, nước mắt giàn giụa:

- Tôi biết! Tôi biết! Nhưng tôi muốn chết, anh Tiển ơi.

- Sao lại thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.