CHIM LIỀN CÁNH - Trang 137

được tí nào chưa?" Y cười nói, giơ bình pha lê lên ngang mắt ngắm nhìn rồi
lại quay sang cô, "Gay thật, cả cá lẫn người đều gầy nhom thế này, có phải
vì trời suốt ngày đổ tuyết không?"

Hoàng Tử Hà phì cười: "Tuyết phải kêu oan, oan quá oan quá, từ bao giờ
mà cá béo cá gầy cũng đổ cho tôi?"

Vương Uẩn tươi cười nhìn đôi cá nhỏ, rồi nhìn sang cô, ngắm gương mặt
chưa tắt nụ cười, đôi mắt lấp lánh như sao, hàng mi cong vuốt, khóe môi
tươi tắn, lòng bất giác lại thấy ngọt ngào.

Cuối cùng y nhẹ tay đặt bình cá xuống bàn, khẽ gọi: "Tử Hà..."

Hoàng Tử Hà nhướng mày nhìn y.

Phút giây ấy, bỗng quên khuấy chẳng biết mình định nói gì với cô, dường
như chỉ muốn gọi tên cô một lần, dường như chỉ muốn nhìn ánh mắt cô
hướng sang mình mà thôi.

Thật lâu, y mới ngượng nghịu đáp: "Thực ra, ta không phải đến vì việc Lữ
Tích Thúy."

"Ồ?" Hoàng Tử Hà ngạc nhiên.

"Hoàng hậu muốn gặp cô."

Hoàng Tử Hà kinh ngạc hỏi lại: "Hoàng hậu nương nương muốn gặp tôi ư?
Có việc gì căn dặn sao?"

"Chuyện đó thì ta không biết. Trường Linh nữ quan chỉ đến báo rằng hoàng
hậu bảo ta dẫn cô vào bái kiến."

Trong cơn mưa tuyết lay phay, Hoàng Tử Hà theo cung nữ bước lên thềm
gác Bồng Lai cung Đại Minh.

Vương hoàng hậu

ngồi trước tấm bình phong chạm lầu ngọc núi tiên, vận bộ váy tía pha chỉ
vàng, như ráng chiều lộng lẫy chói mắt. Khắp thiên hạ này, cũng chỉ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.