CHIM LIỀN CÁNH - Trang 139

cười khẽ: "Vậy cũng phải gặp người như ngươi, mới có thể trả lại sự trong
sạch cho người ta được. Nếu lần này ngươi không đến Thục, ngươi tưởng sẽ
có người rửa oan cho Phó Tân Nguyễn hay sao? Cả vụ án của Công Tôn
Diên và Ân Lộ Y nữa, ai mà phá được?"

"Lưới trời lồng lộng, ắt có công đạo."

"Có lúc ta cảm thấy, nếu ngươi không xuất hiện, rất nhiều chuyện có lẽ sẽ
tốt hơn." Vương hoàng hậu dạo quanh cô một vòng, rồi lại chậm rãi nói,
"Nhưng cũng có lúc, nếu không có ngươi, có những việc sẽ không bao giờ
bộc lộ chân tướng. Ngay cả ta-cũng có lúc cần chân tướng."

Hoàng Tử Hà dập đầu vái lạy hoàng hậu, lặng thinh đợi bà

ta nói tiếp.

Vương hoàng hậu nhìn chằm chằm vào cô nói thật chậm: "Ít nhất ngươi
cũng đã giúp ta thu nhặt đầu lâu, để con bé đáng thương ấy được toàn thây."

Giọng Vương hoàng hậu hơi run rẩy. Cô ngước lên, thoáng trông thấy đôi
mắt u buồn của hoàng hậu loang loáng nước, nhưng đặt trên gương mặt
bình thản, lại khiến cô cứ ngỡ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Chẳng đợi cô kịp trông rõ, Vương hoàng hậu đã quay mặt đi: "Lại nói,
ngươi giỏi nhất là phá giải những chuyện ly kỳ không có manh mối, mà sự
việc kỳ quái chấn động nhất kinh thành hiện giờ, là Ngạc Vương tự vẫn."

Hoàng Tử Hà gật đầu: "Vâng... Điểm quái dị trong chuyện này khiến người
ta khó mà suy đoán được."

"Tuy người trong kinh bàn tán xôn xao, nhưng ta nghĩ, trừ Ngạc Vương ra,
có lẽ chỉ mình ngươi mới lần ra được chân tướng bên trong thôi. Dù sao
Vương công công cũng đã nhận lấy củ khoai phỏng tay này, ắt sẽ phải có
câu trả lời cho hoàng thượng." Nói rồi, Vương hoàng hậu lại thong dong đi
sang bên cạnh. Hoàng Tử Hà còn đương phân vân chưa hiểu hoàng hậu có ý
gì, thấy bà ta lẳng lặng đi thẳng, thì cũng lật đật đi theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.