CHIM LIỀN CÁNH - Trang 167

Là một sợi tơ đỏ đã cháy đen chỉ còn một mẩu bằng ngón út, màu đỏ tươi,
dù bám bụi tro, nhưng vừa giũ đi đã lộ ra sắc đỏ chói mắt.

Thấy Hoàng Tử Hà vẫn bới đống tro; Chu Tử Tần sốt ruột: "Nhiều tro như
thế nhất định bới đến bao giờ? Để ta."

Đoạn gã nhanh nhảu nhấc ngay một chân lư hương lên, đổ ụp xuống

đất, tro than tức thì bay mù mịt.

Hoàng Tử Hà không còn gì để nói: "Thế này là bất kính với Trần thái phi
đấy."

"Hả? Thế à? Dù sao Trần thái phi cũng mất cả năm rồi, không để bụng
đâu." Chu Tử Tần vơ một que hương tâm trúc cạnh đó bươi đống tro lên.

Hoàng Tử Hà đành câm nín cũng gã bươi vầy.

Chẳng bao lâu, tất cả dị vật trong đống tro đều bị móc ra. Một thanh đoản
kiếm bị đập cong queo; mấy mẩu tơ đỏ bị đốt cháy còn sót lại; mấy miếng
ngọc vỡ trong suốt, ghép lại thành một chiếc vòng ngọc.

"Công tử không thấy quen ư?" Hoàng Tử Hà cầm một mảnh ngọc vỡ lên,
đưa cho Chu Tử Tần. Nhìn chất ngọc trong veo lóng lánh, gã không khỏi
trầm trồ: "Đúng là ngọc tốt, chưa từng thấy ngọc nào đẹp thế này... Á,
không phải, trước đây ta chẳng giúp các vị cuỗm hai cái vòng từ phòng vật
chứng ở nha môn quận Thục ư? Một chiếc là vòng song ngư bị Sùng Cổ
đập vỡ, chiếc còn lại của Phó Tân Nguyễn, chất ngọc có thể nói là tuyệt
đỉnh thiên hạ..."

Nói đến đây, gã nhìn lại mảnh ngọc trong tay mình, rồi nhìn sang các mảnh
khác đã được Hoàng Tử Hà ghép lại thành hình chiếc vòng, há hốc miệng:
"Lẽ nào... chính là cái đó?"

"Ừm." Hoàng Tử Hà nhớ rõ, lúc cô cùng Lý Thư Bạch đưa chiếc vòng này
về trả Ngạc vương, y còn cung kính đặt nó trước bài vị mẫu phi. Thực
không ngờ mới mấy ngày mà đã biến thành một nắm ngọc nát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.