CHIM LIỀN CÁNH - Trang 165

cùng cô mở mắt ra, cắm nén hương vào lớp tàn tro trong lư hương chân cao
đường kính thước rưỡi.

"Kịch" một tiếng rất khẽ, nén hương gãy đôi. Cảm giác dưới lớp tro vốn
mềm xốp có gì đó cưng cứng cấn vào chân hương, Hoàng Tử Hà mặt không
đổi sắc, dùng chân nén hương bới lớp tro ra, chợt thấy ánh sáng lóe lên.

Cô vội giấu vật bên dưới đi, vùi tàn tro lại, rồi cắm nén hương xuống chỗ
khác, quay ra hỏi các thị nữ đứng cạnh đó: "Ngạc vương gia hằng ngày đều
đến đây thắp hương cho thái phi ư?"

Các thị nữ gật đầu: "Thưa vâng, vương gia rất hiếu thảo với mẹ, mỗi sáng
thức dậy việc đầu tiên là đến đây thắp hương, chưa bao giờ chểnh mảng."

"Hôm vương gia xảy ra chuyện... cũng vậy ư?"

"Vâng, vì hôm ấy là Đông chí nên trời chưa sáng gia đã đến, đóng cửa nhốt
mình trong phòng. Bấy giờ chúng nô tỳ đều đứng hầu bên ngoài, tôi nhớ...
phải đến một canh giờ gia mới ra."

"Đúng thế, lúc ấy chúng tôi còn nói vương gia đúng là chí hiếu, Đông chí
theo lệ phải bái tế tổ tiên, gia rất thành tâm."

Hoàng Tử Hà gật đầu, hỏi thêm: "Gần đây Ngạc vương gia gặp gỡ những
khách khứa nào?"

"Vương gia nhà chúng tôi xưa nay ưa yên tĩnh, hiếm khi có khách đến
thăm. Từ sau lần Quỳ vương tới chơi tháng trước, gia lại

càng khép mình, trừ người trong phủ ra, không tiếp xúc với ai cả."

Hoàng Tử Hà sững người hỏi: "Cũng không hề ra khỏi cửa ư?"

"Thưa không." Tất cả đều lắc đầu, khẳng định, "Chúng nô tỳ cũng khuyên
nhủ gia nên ra ngoài đi dạo cho thư thái, song gia ngày ngày chỉ ủ ê buồn
bã, thoạt đầu còn loanh quanh trong vườn, về sau trừ nơi này ra, gần như
chẳng rời khỏi điện nửa bước."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.