CHIM LIỀN CÁNH - Trang 17

chỉ muốn khóc thét lên. Tiếc rằng người ra tay là Quỳ vương nên ông ta
đành ngậm bồ hòn làm ngọt, gượng cười bảo kẻ hầu: "Mau lấy đồ đến để bổ
đầu thay."

Hoàng Tử Hà bấy giờ mới quay sang nhìn Úc Lý, thấy cô ta đã gục xuống
đất, thì chậm rãi giải thích: "Nhìn vết bùn dính trên tay áo cô, tôi mới nghĩ
đến cách giết người này. Tuy sau khi ra tay cô đã cố lau sạch bùn, nhưng
vẫn còn một vệt lờ mờ, nếu so

với đường viền giày của Bích Đào hẳn là vừa khéo. Thử nghĩ xem, nắm
chân cô ta làm gì chứ?"

Úc Lý mặt xám như tro, cổ họng khô rang, ấp úng mãi không thốt nên lời.

Thấy vậy, Chu Tường bèn chút giận lên cô ta, thét gọi đám bổ khoái bắt lại:
"Mau trói ả khi sư diệt tổ táng tận lương tâm này vào, để ta thẩm vấn!"

Mấy chị em trong ban hát xót xa nhìn Úc Lý, nước mắt như mưa: "Sao cô
lại nghĩ quẩn như thế..."

"Là... trời không có mắt!" Úc Lý bị lôi đi, vẫn còn gào lên tuyệt vọng, "Tôi
có chỗ nào không bằng ả? Ả ngu ngốc như thế, học mười mấy năm mới
được là không hầu thứ hai! Tôi đứng bên học lỏm còn gảy hay hơn! Chẳng
qua ả có chút nhan sắc mà thôi, dựa vào cái gì mà giẫm lên đầu lên cổ tôi..."

Hoàng Tử Hà thở dài: "Nếu cô là ngọc sáng thì sớm muộn cũng có người
phát hiện ra thôi, sao phải cố chấp như thế?"

Có cô lên tiếng, đám bổ khoái đang lôi Úc Lý đi cũng dừng lại. Úc Lý nhìn
chằm chằm thi thể Bích Đào, ròng ròng nước mắt, nghẹn ngào: "Ả... Ả
ngày ngày lăng nhục tôi, tôi vẫn cố nhẫn nhịn, nhưng ả biết rõ tôi ngưỡng
mộ Trần công tử, còn cố ý bám lấy tôi khoe khoang xâu vòng vàng y
tặng..."

Ánh mắt Úc Lý xám ngoét như tro tàn, lướt qua gương mặt Hoàng Tử Hà:
"Tôi... Tôi đã ấp ủ kế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.