CHIM LIỀN CÁNH - Trang 19

Tim Hoàng Tử Hà thót lại, tuy hiểu ý y, song cô chẳng có cách nào phản
bác, đành nín lặng cúi đầu.

Trăng đã về Tây, đã quá canh ba.

Yến tiệc kết thúc thế này khiến Phạm Ứng Tích không khỏi khó chịu. May
mà Hoàng Tử Hà nhanh chóng vạch rõ chân tướng, nhưng mọi người cũng
đã cụt hứng, quên bẵng cả điệu Nghê Thường Vũ Y điên đảo chúng sinh.

Khách khứa lục tục cáo từ, ai về nhà nấy. Hoàng Tử Hà cùng mợ lên xe,
chợt nghe thấy sau lưng có người gọi: "Tử Hà"

Cô ngoảnh lại, thấy Vương Uẩn tươi cười đứng nhìn ngọn đèn lồng ngay
trước cửa, ngẩng lên nhìn mình khẽ nói: "Sáng mai ta sẽ đến bàn bạc vài
việc với các trưởng bối trong tộc của cô. Nếu cô rỗi, có thể trò chuyện mấy
câu thì tốt quá."

Hoàng Tử Hà cứng người, cô cúi đầu hành lễ với y rồi im lặng quay đi
buông rèm xe xuống.

Tấm rèm vừa buông, nụ cười trên môi Vương Uẩn cũng tắt lịn. Y ngước lên
nhìn bầu trời tối thẫm lồng lộng trên đầu, trăng đã xế, những vì sao lấp lánh
đầy trời lại càng sáng rỡ.

Những thứ xa xăm không thể với tới dường như luôn xán lạn hơn hết thảy.

Cũng có thể là vì chói lọi quá mức, nên càng có vẻ khó với tới.

Giống như người con gái y những tưởng chỉ với tay ra là chạm đến, giờ đã
biến thành vì sao rực rỡ mà xa xăm nhất giữa ngân hà. Ánh sáng chói ngời
ấy chẳng khác nào ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, khiến y ngày đêm canh
cánh, nhung nhớ chẳng quên, khó mà kìm nén.

Vương Uẩn quay người lên ngựa, chuẩn bị về nhà họ Vương. Một chi của
họ Vương Lang Gia dọn đến Xuyên Thục cũng có cơ ngơi, y là đích tôn
dòng chính nhà họ Vương, đương nhiên không ai dám lơ là tiếp đãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.