CHIM LIỀN CÁNH - Trang 187

bốn ngày mới xong được? Huống hồ sau khi mẫu phi từ trần rồi tay trái ta
lại bị thương suýt thành tàn phế, hai lần lấy lá bùa ra xem chỉ cách nhau
chưa đến mười canh giờ, vậy mà lá bùa đã có thay đổi. Khoanh đỏ quanh
chữ 'tàn' cũng mờ dần đi cùng lúc thương thế của ta dần thuyên giảm, ta
nghĩ, kẻ nọ không to gan đến mức dám liên tục lấy lá bùa ra lau cho nhạt
bớt vết mực chứ?"

Hoàng Tử Hà thở dài, phả ra một làn sương trắng, che mờ cả gương mặt:
"Xem ra còn cả chặng đường dài mới kết thúc được vụ này."

Nhìn cô chau mày, Lý Thư Bạch bất giác giơ tay vuốt giãn ra, an ủi:
"Không sao, bất luận thế nào, ta tin rồi sẽ có ngày chúng ta vén hết mây
mờ."

Thấy y đầy vẻ kiên định, ánh mắt không mảy may ngần ngại, trái tim đang
nơm nớp của cô cũng rơi trở về chỗ cũ. Cô chăm chú nhìn y, cong môi lên
rồi từ từ lùi lại: "Hôm nay cũng coi như có thu hoạch, lát nữa quay về tôi sẽ
sắp xếp lại... Nếu gia nhớ ra chuyện gì khác, xin cứ nói với tôi."

Lý Thư Bạch nhíu mày: "Cô vẫn muốn quay về bên đó ư?"

"Vâng, tôi không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được, dù sao nhà họ
Vương đã hứa sẽ cho tôi tham gia điều tra vụ này, đây đâu phải cơ hội dễ
có." Nói rồi, cô lại lùi một bước, song ánh mắt vẫn đăm đắm nhìn y, "Nếu
phát hiện thấy gì... cứ sai người đưa thư cho tôi. Người hầu ở đó đều câm
điếc, gia phải viết rõ ngoài bì thư là gửi Hoàng Tử Hà mới được."

Lý Thư Bạch gật đầu.

Cô lùi thêm một bước, cuối cùng mới quay đi, vẫy tay chào Chu Tử Tần:
"Tôi đi đây."

Chu Tử Tần lưu luyến vẫy tay tạm biệt cô, lẩm bẩm: "Đúng là, bất luận ở
cạnh chúng ta ăn ý chừng nào, cuối cùng Sùng Cổ vẫn phải quay về nhà họ
Vương. Bó tay, ai bảo Vương Uẩn là chồng chưa cưới của người ta chứ."

Lý Thư Bạch mím môi không nói, rảo bước đi vượt qua gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.