CHIM LIỀN CÁNH - Trang 190

nhìn cô, vẻ như muốn nói lại thôi, song cuối cùng vẫn hỏi: "Thế cô đến
thành Nam làm gì?"

Thì ra y đã biết mình đến thành Nam. Hoàng Tử Hà chợt thấy cứng cả
người, nhưng nghĩ lại thì thấy dọc đường cùng Lý Thư Bạch quay về, rõ
ràng không bị ai bám theo, bấy giờ cô mới vững dạ, thản nhiên vuốt tóc
đáp: "Là chuyện lá bùa của Quỳ vương, nhất định có kẻ giở trò. Chu Tử
Tần cứ khăng khăng kéo tôi đến phủ Quỳ, tôi cũng chẳng biết làm sao, đành
theo họ đến thành Nam, hỏi thăm xưởng mộc làm ra cái hộp đựng cái bùa,
xem có sơ hở nào không."

Thấy cô bình tĩnh như thế, Vương Uẩn cũng cười nói: "Tử Tần thực vô lý,
chẳng thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của người khác gì cả."

Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng.

Vương Uẩn ngắm gương mặt nghiêng của cô, do dự hồi lâu mới nói :"Ta
phải về Lang Gia một thời gian."

Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn y, ra ý hỏi.

"Tết nhất đến nơi rồi, ta là cháu đích tôn, đương nhiên phải về tế tổ, năm
nào cũng vậy..." Y nhìn cô vẻ chờ đợi.

Cô hiểu ý Vương Uẩn. Nhưng tần ngần hồi lâu, cuối cùng né tránh ánh mắt
y: "Đi đường bình an, sớm ngày trở lại."

Vương Uẩn liền ghé đầu lại thì thầm vào tay cô: "... Không định đi cùng ta
sao?"

Hơi thở y phả vào tai, vừa tê vừa ngứa, khiến

cô thấy căng thẳng lạ thường, luống cuống ngoảnh mặt đi: "Tôi... lấy thân
phận gì mà đi? Đâu có... con gái nhà ai chưa vào cửa đã theo chồng chưa
cưới đi tế tổ?"

Vương Uẩn phì cười, nhẹ nhàng vén nhẹ lại tóc mai cho cô rồi dịu giọng:
"Là ta hão huyền thôi... Đúng vậy, làm thế không ổn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.