CHIM LIỀN CÁNH - Trang 242

Trầm tĩnh ngượng nghịu, cao lớn vững chãi, kẻ thuần phác nhất trong số
bạn bè của cô, lại làm ra những chuyện cô không thể tưởng tượng ư?

Hoàng Tử Hà quay về nhà họ Vương, chẳng biết có phải vì lạnh hay không,
mà đầu óc hơi mơ màng. Đám người hầu tất bật rót nước nóng, đốt lò sưởi
cho cô, còn nhét cả bình nước nóng vào chăn, rồi hầu hạ cô đi ngủ.

Nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ trở đi trở lại trước mắt, khiến cô
không sao ngủ nổi.

Ảo ảnh bủa vây làm cô trằn trọc cả đêm, hết thấy thanh Ngư Trường của Lý
Thư Bạch đâm ngập ngực mình; lại trông thấy nụ cười nhợt nhạt của Cảnh
Dục; thấy Trương Hàng Anh giơ cao tay xóc rá thuốc phơi ở Đoan Thụy
Đường; thấy cả ký hiệu Tích Thúy để lại ở cuối ngõ...

"Bắc", một chữ "bắc" có viền bao ở góc dưới bên trái.

Tích Thúy không biết nhiều chữ, chẳng rõ học được chữ này ở đâu, trông
hết sức kỳ dị, nhưng cô

chỉ liếc qua đã hiểu ý.

Nàng đã biết chuyện gì đó, nên mới giục họ mau trốn đi, đừng để bị cuốn
vào vòng xoáy đáng sợ ấy. Tiếc rằng cô không tin Tích Thúy, cũng hoàn
toàn không biết thứ đang chờ đợi họ là âm mưu khủng khiếp nhường này.
Giờ trời đất đảo điên, nhớ lại chữ "bắc" của Tích Thúy, cô mới hiểu, nàng
đã biết trước trận phong ba này.

Hoàng Tử Hà nằm thẳng đơ trên giường, day day huyệt thái dương, ép
mình nghĩ sâu thêm nữa.

Trương Hàng Anh... Trương nhị ca thực sự là kẻ được gài cắm bên cạnh họ,
tới lúc mấu chốt, gã sẽ đứng ra giáng cho họ một đòn trí mạng ư? Không,
chỉ riêng hành động đánh cắp kiếm Ngư Trường để Ngạc vương tự vẫn rồi
vu vạ cho Quỳ vương, đã là một đòn trí mạng với Lý Thư Bạch rồi. Có điều
rốt cuộc do Trương Hàng Anh làm, hay do kẻ khác, đến giờ vẫn chưa có
chứng cứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.