CHIM LIỀN CÁNH - Trang 243

Dạo trước ở Thục, cô và Lý Thư Bạch cũng lờ mờ cảm thấy điểm khả nghi
của Trương Hàng Anh, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi. Hiện giờ bằng chứng
duy nhất nghi ngờ Trương Hàng Anh vẫn là Cảnh Dục và Tích Thúy. Bản
thân gã không có điểm nào đáng ngờ cả.

Hoàng Tử Hà che mắt, thấy đầu đau buốt. Cô biết mình không thể nghĩ
ngợi thêm nữa, bằng không nhất định sẽ suy sụp phát điên.

Giờ điều

duy nhất cô có thể làm là tạm thời gạt bỏ tất cả mà nghỉ ngơi. Bất luận ra
sao, ngày mai sẽ lại có mười hai canh giờ, để cô đi tìm hy vọng mong manh
trong tuyệt vọng.

Chu Tử Tần làm việc nghỉ ngơi điều độ, hằng ngày ngủ sớm dậy sớm, hôm
nay cũng không ngoại lệ.

Có điều vừa trở dậy soi gương, thấy sắc mặt nhợt nhạt khó coi, gã vẫn thở
dài: "Đều tại Sùng Cổ cả, hôm qua vương gia xảy ra chuyện lớn như thế, ta
vừa nghe tin đã chạy ngay đến phường Vĩnh Xương tìm mà Sùng Cổ không
có nhà! Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ, nghĩ suốt đêm nát cả óc mà vẫn
không ra!" Vì ngủ không ngon nên lúc mở cửa bước ra, gã còn lừ đà lừ đừ,
mắt nhắm mắt mở. Nghe người đứng cuối hành lang gọi một tiếng "Tử
Tần", gã giật bắn mình: "Sùng... Sùng Cổ đấy à?"

Hoàng Tử Hà khoác áo choàng lông chồn đen, đứng đợi bên ngoài, thấy gã
sợ đến nỗi bám chặt vào cửa, bèn hỏi: "Sao thế?"

"Sùng Sùng Sùng Cổ... mọi khi hễ có việc đều là ta tới tìm, sao hôm nay
Sùng Cổ lại đến đây?" Nhìn sắc mặt cô, Chu Tử Tần càng thêm kinh ngạc,
"Chuyện gì thế? Ta cứ tưởng sắc mặt ta đã xấu lắm rồi, ? Ai ngờ Sùng Cổ
còn tệ hơn?"

Hoàng Tử Hà không đáp, mà nói ngay vào đề: "Tôi tìm công tử có việc,
liên quan đến Quỳ vương."

"Hôm qua ta cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.