CHIM LIỀN CÁNH - Trang 282

Chu Tử Tần giải vây: "Tử Hà vừa gặp biến cố lớn, chắc chẳng còn bụng dạ
nào nữa, chúng ta đi trước đi."

Ba người đi khỏi, cửa cũng khép lại, trong phòng chỉ còn lại một mình
Hoàng Tử Hà.

Cô ngồi lặng trên giường thấp, chẳng biết qua bao lâu, thấy lưng hơi mỏi,
bèn tựa vào tường. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng chìa khóa leng keng, rồi
ánh đèn chiếu vào, là Vương Uẩn xách đèn đi đến.

Ánh đèn vàng qua thấm qua lớp giấy mỏng, soi sáng gian phòng nhỏ, cũng
soi sáng cả nụ cười y, còn bình thản ôn hòa hơn cả ánh đèn.

Y mang đến một hộp cơm, mở ra, lấy bốn

đĩa thức ăn nhỏ, một chén canh gà xé, một bát cơm nấm bày đầy chiếc bàn
trước mặt cô, lại đưa cho cô đôi đũa, ân cần: "Đói lâu rồi hả, ăn trước đi
đã."

Hoàng Tử Hà nhích đến trước bàn, cúi đầu ngồi xuống, đón lấy đôi đũa từ
tay y: "Tử Tần đâu rồi?"

"Quả nhiên cậu ta không kiên nhẫn nổi, đi kiểm tra thi thể luôn rồi.

"Ừm." Hoàng Tử Hà gật đầu, bưng chén canh lên uống trước. Trời đang giá
rét, trong phòng cũng lạnh buốt, uống được chén canh nóng, cơ thể dường
như cũng nóng bừng lên. Cô bất giác ngước lên nhìn Vương Uẩn, bắt gặp
nụ cười ôn hòa như ngọc của y dưới ánh đèn, ấm áp chẳng khác gì chén
canh trong tay.

Bỗng chốc, cô hoảng hốt nghĩ, nếu không có y, giờ mình sẽ ra sao? Thấy cô
ngây ra nhìn mình, Vương Uẩn bất giác giơ tay lên huơ huơ trước mặt: "Sao
thế?"

"À... không sao." Cô hối hả cúi xuống, cầm đũa lên cắm cúi ăn.

Vương Uẩn lặng lẽ ngồi đó, đợi cô ăn hết quá nửa mới hỏi: "Ta cho người
chú ý đến hành tung của cô, thực chỉ vì cục thế nguy hiểm hiện giờ, chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.