CHIM LIỀN CÁNH - Trang 283

không có ý khác. Cô không giận ta chứ?"

Hoàng Tử Hà lắc đầu: "Không có gì... Tôi, tôi lén đi mua thuốc cho Quỳ
vương, công tử có giận không?"

"Giận." Y lặng lẽ đáp.

Hoàng Tử Hà sững người, bất giác siết chặt

đôi đũa trong tay, ngẩng lên nhìn y.

Y cũng chăm chú nhìn cô dưới ánh đèn leo lét, vài tia sáng long lanh nhảy
nhót trong mắt, dập dềnh như sóng.

Vương Uẩn dịu giọng: "Vì, đáng lẽ cô phải nói với ta, để ta đi thay. Sao
giữa lúc bất thuờng này còn mạo hiểm chứ?" Lời lẽ dịu dàng của y khiến cô
ngẩn ra, chẳng biết nên phản ứng thế nào. Hồi lâu, cô mới siết chặt đôi đũa,
cúi đầu tần ngần đáp: "Tại tôi không biết... ngay cả Đoan Thụy Đường cũng
trở thành nơi nguy hiểm đến vậy."

Vương Uẩn phì cười, đăm đăm ngắm Hoàng Tử Hà dưới ánh đèn mờ ảo,
chẳng rõ có phải tại ánh đèn hay không, mà má cô ửng lên hai vầng hồng,
khiến thiếu nữ xưa nay vốn xanh xao thoắt trở nên kiều diễm khôn xiết.

Lòng Vương Uẩn xao xuyến, không kìm nỗi giơ tay lên, toan chạm vào đôi
má như cánh đào hé nụ của cô.

Nhưng khi tay y sắp chạm vào má, cô chợt quay mặt đi, nhìn ra ngoài song:
"Hình như muộn lắm rồi."

Y lẽ nào không nghe ra ý cô. Bàn tay tức thì khựng lại giữa chừng, rồi
ngượng nghịu buông xuống, vờ thu cái chén không trước mặt cô, tiện thể
dọn luôn một chiếc đĩa.

Không khí trở nên vô cùng nhạy cảm, động tác ăn của Hoàng Tử Hà cũng
gượng gạo hẳn.

Vương Uẩn lặng thinh, mãi tới khi cô ăn hết, thu dọn bát đũa xong xuôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.