CHIM LIỀN CÁNH - Trang 50

mững rỡ hay là xót xa.

Bước đến cách cô hai bước, y mới dừng chân, khẽ hỏi: "Sao lại đến đây?"

Cô ngước nhìn y: "Gia thanh thế lớn quá, dọc đường đi có bao nhiêu người
tiếp đón bày tiệc tẩy trần nên chậm hơn tôi nhiều. Tôi đến đây từ hôm
trước, đã nghỉ ngơi được hai ngày rồi."

Không để cô đánh trống lảng, y lại hỏi: "Chẳng phải bảo cô cứ yên tâm ở
Thục đợi ta ư?"

"Đợi thế nào đây? Đợi đến mùa thu năm sau đọc thư tuyệt mệnh của gia ư?"
Cô hít một hơi thật sâu, mặt vẫn tươi cười song bờ môi đã run lên, hơi thở
lẫn giọng nói đều nghèn nghẹn: "Tuy biết gia đã sắp xếp như thế thì nhất
định sẽ bình yên quay về, nhưng... tôi làm sao chờ nổi, huống hồ, nếu cứ
ngồi đợi chờ vô vọng, chi bằng tôi chính tay nắm giữ thứ mình có thể nắm
giữ còn yên tâm hơn."

Nụ cười của cô kiên cường mà rạng rỡ.

Tia nắng cuối ngày rọi lên gương mặt tươi tắn, khiến cả thế giớ thoắt mờ
mịt hẳn đi. Gương mặt cô lấp lánh ánh hoàng hôn vàng rực, khiến Lý Thư
Bạch lóa cả mắt, không dám nhìn thẳng.

Dường như y có thể trông thấy cô một thân một mình cưỡi Na Phất Sa băng
qua muôn sông ngàn núi, giữa một trời hoa vàng lá úa mùa thu, bất chấp
mọi thứ chạy thẳng đến kinh thành.

Cổ họng bỗng nghẹn lại, không thốt nổi lời nào, y chỉ biết giơ tay chạm nhẹ
vào mặt cô, như chạm vào mộng ảo, cảm thấy tất cả đều mông lung, không
dám tin là thật.

Giọng nói vốn lạnh nhạt bình thản, lúc này cũng run lên: "Cô có biết... tình
thế hiện giờ đối với ta nguy hiểm nhường nào không?"

Đoạn y rút lá bùa trong tay áo, chìa ra trước mặt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.