CHIM LIỀN CÁNH - Trang 62

chuyện, hơn nữa còn tin vào đủ thứ ám thị mà khăng khăng cho rằng cô
mới là hung thủ."

Hoàng Tử Hà tròn mắt nghi hoặc hỏi: "Ý gia là?"

"Có lẽ hồi mười ba tuổi ta đã làm chuyện gì đó khiến Trần thái phi nhớ mãi
không quên?" đôi mày y nhíu lại, ánh mắt hướng ra ngoài cũng dao động
theo nhịp rung lắc của xe, "Con cá đỏ thình lình xuất hiện trong đời ta và
con cá đã biến mất cùng đoạn ký ức quan trọng kia của Vũ Tuyên, có quan
hệ gì đây?"

Mọi thứ thứ trước mắt bỗng chốc chìm vào sương mù, không sao trông rõ
được.

Hoàng Tử Hà bất giác sinh lòng nghi hoặc, liệu có phải cỗ xe đang lộc cộc
lăn đi này, quang cảnh đường phố trôi qua ngoài cửa kia, cùng Lý Thư Bạch
ngay trước mặt chỉ với tay ra là chạm đến, cũng là hư ảo không?

Ký ức của họ rốt cuộc là giả hay thật? Cuộc đời của họ cho đến bây giờ liệu
có từng bị bóp méo, thêm nếm thứ gì đó mà họ tin chắc, rồi lại xóa bỏ

thứ gì đó mà họ khắc cốt ghi tâm chăng?

Bên trong xe nhất thời rơi vào im lặng. Cả hai đều lằm thinh, tựa hồ có một
áp lực nặng nề khủng khiếp đang đè lên họ, đến hít thở cũng chậm chạp khó
khăn.

Một hồi lâu sau, Hoàng Tử Hà mới nhẹ nhàng giơ tay ra, ấp lên tay y: "Bất
luận chân tướng cuối cùng ra sao, tôi chỉ biết, tất cả những gì chúng ta từng
trải qua đều là chân thực... Ít nhất thì tình cảm giữa đôi bên hiện giờ là
thực."

Lý Thư Bạch lặng lẽ nâng hai bàn tay cô lên, vùi mặt vào. Hoàng Tử Hà
cảm giác được hơi thở nặng nề mà rối loạn của y phả vào lòng bàn tay
mình.

Y từng dựa vào chỉ tay, những đường chỉ tượng trưng cho số mệnh cả đời
mà nhận ra thân phận của cô, song giờ đây, hơi thở của y đã vương vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.