CHIM LIỀN CÁNH - Trang 93

Sau khi vạch ra ba điểm nghi vẫn, Hoàng Tử Hà cắm cây trâm ngọc lại chỗ
cũ, bình thản nhìn y, im lặng.

Lý Thư Bạch trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Thế nên vấn đề trước mắt ta hiện
giờ không phải cái chết của Thất đệ, cũng không phải Thất đệ biến mất thế
nào, sau khi biến mất đã đi đâu, mà là phải ứng phó ra sao với kẻ đứng sau
Thất đệ."

Hoàng Tử Hà gật đầu, cặp mắt phản chiếu ánh đèn lưu li nhìn thẳng vào y
không chớp . Song y chỉ hé cửa sổ xe, nghiêng tai lắng nghe tiếng vó ngựa
đằng sau rồi chốt lại, chậm rãi quay sang bảo cô:"Giờ cô đi vẫn còn kịp
đấy."

"Không, muộn mất rồi." Cô khẽ lắc đầu, "Dù tôi đi, thì lòng vẫn ở lại bên
gia, có đi đến đâu cũng vậy".

Gương mặt y soi vào đáy mắt cô, rõ mồn một.

Lý Thư Bạch nhìn cô, cũng nhìn vào chính mình trong đôi mắt trong veo
của cô.

Đến đây có nói gì cũng là thừa thãi.

Ánh đèn khúc xạ qua lớp lưu li, loang ra như sóng, dập dềnh quanh họ. Mọi
thứ bên ngoài giờ đây đều thành hư không, ít nhất họ vẫn đang ở bên nhau,
sự êm đềm trong khoảnh khắc này đã ngăn cách họ khỏi tất

cả gió mưa sắp ập xuống.

Phủ Quỳ đã ở ngay trước măt.

Hai người xuống ngựa, đứng trước cửa phủ, đợi xe ngựa từ trong cung từ
đằng sau đến.

Người đến là Từ Phùng Hàn, hoạn quan được tin dùng nhất bên cạnh hoàng
đế. Hắn tới truyền khẩu dụ hoàng thượng, hôm nay Quỳ vương vất vả, đêm
khuya lại bị kinh hãi, cho ở nhà nghỉ ngơi mười ngày, mọi việc trong triều
giao lại cho người khác, ngày sau sẽ sắp xếp lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.