CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 165

- Về làm thuộc hạ cho ngươi ư? Không bao giờ. Mà ngươi có nằm mơ

chuyện đó cũng không xẩy ra… Nhưng sắp tới ta sẽ về kinh, ứng thí làm
lính cho Quốc công Tiết chế để phá giặc Nguyên Mông.

- Được! Không uống rượu mời thì… phải uống rượu phạt! Bay đâu. -

Hắn ta chỉ huy bọn lâu la chừng dăm chục đứa. - Hãy cùng ta bắt sống
thằng này lại! Không bắt được thì giết! Không tha!

Đệ liếc mắt nhìn lên cây dẻ gai ở bìa rừng, trên đó lũ sóc đang chuyền từ

cành này sang cành kia, nhằn quả. Thương thay cho chúng nó phải làm vật
hy sinh. Đệ bèn lấy cung, lắp một lúc ba mũi tên nhằm về hướng cây dẻ
gai. Dây cung nhả ra, ba con sóc đều bị tên xuyên qua đầu rơi xuống. Và
ngay lập tức đệ lại lắp ba tên khác, chĩa cung vào ngực quan thầy của bọn
chúng quát lớn:

- Đứa nào xông lên! Tính mạng của chủ chúng mày cũng sẽ như các con

sóc này!

Tất cả đều thất kinh, im như thóc. Đệ giật ngựa bước lùi mấy bước, rồi rẽ

vào đường mòn, phóng mất hút vào rừng… Đến hôm ra thi võ đệ mới rõ
người cưỡi ngựa trắng đó chính là Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư. Vị
quý tộc ăn chơi khét tiếng ở kinh thành, mà ngay ở chốn “rừng xanh, núi
đỏ” cũng nghe danh.

Phạm Ngũ Lão thở dài mà rằng:

- Quý tộc cũng có dăm bẩy loại… Thân phận chúng ta chỉ biết xả thân vì

Đại Việt… Sau này yên hàn rồi thì ai về nhà nấy, sống cuộc sống như ngày
xưa.

- Anh em nhà các ngươi cứ đa sự mãi! Ăn chả chịu ăn. Uống chả chịu

uống. Để mình ta thế này… buồn chết. - Nguyễn Khoái cắt ngang câu
chuyện của hai người.

Ba người cùng bưng bát rượu lên, làm động tác như vái nhau rồi đưa bát

lên môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.