CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 163

- Đệ chỉ cần dâng chiếc sừng tê này cho hai Thánh thượng là lập tức

được phong quan tước liền - Phạm Ngũ Lão nhắc lại lời nói khi mới vào
quán.

- Thánh thượng dùng làm gì? - Nguyễn Chế Nghĩa hỏi lại.

- À, một là để dùng… Hai là để làm cống phẩm. Dù thế nào thì… dù ta

có thắng Nguyên Mông cả chục lần đi nữa thì muốn “quốc thái dân an”
hàng năm vẫn phải triều cống cho họ. Mà Hốt Tất Liệt trông thấy chiếc
sừng tê này của đệ, chắc là mắt phải sáng lên. Nghe nói thời Mã Viện sang
đàn áp khởi nghĩa Hai Bà Trưng, mang về bao nhiêu là đồ quý hiếm. Ấy
vậy mà vua Hán Quang Vũ đem vứt hết cho thủ hạ chỉ giữ lại độc chiếc
sừng tê mà thôi… Bởi vậy, đệ phải giữ cho khéo, không dễ bị mất trộm lắm
đấy, nhất là đất kinh kỳ này…

- Thôi để ngày mai, đệ nộp cho Quốc công Tiết chế!

- Phải! Đúng đấy! Để Quốc công Tiết chế sung vào kho báu vật quốc gia.

- Nhưng đệ không nhận quan tước đâu nhé! Làm trai phải lập công danh

ở nơi chiến trường, chứ dựa vào cái sừng tê thì… hèn quá.

- Đúng! Đệ nghĩ như vậy là phải. - Ngũ Lão nói.

- Nghĩ gì? Phải gì? Uống đi! uống đi lúc này mới là phải - Nguyễn Khoái

lè nhè đế vào.

Phạm Ngũ Lão ra hiệu cho Nguyễn Chế Nghĩa đừng để ý gì đến lời nói

của Nguyễn Khoái, rồi tỉ tê hỏi:

- Thế đệ kể lại trận tao ngộ với Trần Khánh Dư nửa tháng trước đây xem

thế nào?

- Vâng! Đấy là trận đấu sinh tử lần đầu đệ giáp mặt. Nếu bản lĩnh kém

một ly, một lai thì bữa nay đã không được hầu rượu hai huynh rồi!

Bưng bát rượu chân sâm cầm lên tợp một ngụm, và gắp một cái chân ba

ba, định đút vào miệng, nghĩ thế nào, Nguyễn Chế Nghĩa lại đặt vào lòng
bát, và trầm ngâm nhớ lại. - Khi đó đệ đi tuần rừng theo lệnh của quan tri

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.