CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 206

18

Lại nói Trần Khánh Dư, sau vụ tuyên bố xanh rờn trong triều “quan lại,

quý tộc là chim ưng, còn lính và dân là con vịt. Việc dùng vịt để nuôi chim
ưng là lẽ tự nhiên, việc gì phải bàn cãi”; thấy vua giận lắm nên Trần Khắc
Chung “xui” nên ít vào triều. Khánh Dư tập trung thì giờ vào vui chơi, săn
bắn và quyết tâm hoàn thành sân đua ngựa ở bên Thượng Hồng. Tuy nhiên
như trên đã nói công việc bị ngưng trệ vì có một số nhà phú ông kiên quyết
không chịu bán ruộng, đặc biệt có nhà của chị Cả Lưu, cả trăm mẫu ruộng
vào loại “thượng đẳng điền” nằm lọt ở giữa trường đua, kiên quyết không
bán, dù trả giá rất cao khiến Khánh Dư rất buồn bực. Một hôm thấy một vị
thầy Tầu đi ngang qua Phủ liền gọi vào bói một quẻ. Thầy Tầu gieo quẻ
xong, cắp tráp đi ngay, không nói gì. Khánh Dư cho người đuổi theo bắt lại:

- Tại sao lại dám vô lễ bỏ đi như vậy? - Khánh Dư quát.

- Dạ! Bẩm tôi không dám nói.

- Ta đây từng vào sống ra chết lập được công to. Bĩ cực phải đi bán than

bữa no, bữa đói đã từng trải qua. Có sự gì nữa cơ chứ mà ngươi không dám
nói?

- Dạ! Bẩm quả thật tôi không dám ạ!

- Ta cho phép lành dữ thế nào ta cũng trả mười quan tiền.

- Thế thì tôi chỉ nói một câu thôi. Nhà sắp có đại tang.

Khánh Dư nổi giận nói:

- Cha mẹ ta khuất núi đã lâu. Vợ con không có. Ta thì còn lâu mới chết…

Đúng là đồ “bói ra ma, quét nhà ra rác”. Rồi sai người nhà đuổi thầy bói đó,
không trả đồng nào như đã hứa.

Trở lại việc làm trường đua ngựa, Trần Khắc Chung hiến kế:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.