CHIM ƯNG VÀ CHÀNG ĐAN SỌT - Trang 221

- Ừ, thì cứ coi chuyện đó là thật thì ngươi định khuyên ta thế nào?

- Tôi cất công sang đây chỉ để nói cho Ngài một điều thôi. Một điều song

lại tốt cho cả Chiêm Thành lẫn Đại Việt. Ấy là Ngài hãy sớm hàng đi!

Chế Chí ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đồng ý.

Trần Khánh Dư thấy mình đem binh vượt biển vất vả mà không lập được

công gì, vả lại vừa rồi cậy nhờ Trần Khắc Chung để xin vua phong lên Đại
vương không được thì đành “một liều ba bẩy cũng liều”. Biết Chế Chí đem
quan và quân đi đường biển lại hàng vua Anh Tông, Khánh Dư giương
buồm, thúc quân đuổi theo, hòng bắt Chế Chí, cướp công của cả vua Anh
Tông và Đoàn Nhữ Hài. Nhữ Hài thấy vậy thì sợ hãi vội tức tốc phi ngựa
về báo với vua rằng:

- Khánh Dư khinh nhờn phép nước. Muốn tranh công cả với Thánh

thượng!

Vua Anh Tông cho thuyền cấp tốc ra chặn quân của Khánh Dư lại, rồi

gọi giám quân của Nhân Huệ vương đến. “Giận cá chém thớt”. Vua Anh
Tông sai lôi Nguyễn Ngỗi ra ngoài chặt hai chân, từ ống chân trở xuống.

Trần Khánh Dư lúc ấy mới cả sợ vội vàng tâu với vua:

- Tôi sợ Chế Chí vốn phản trắc nên đi sau để đề phòng đó thôi! Chứ

không có ý gì!

Vua Anh Tông nghe Khánh Dư chống chế như thế thì cũng bớt giận

không nói thêm gì nữa. Riêng Điện súy Ngũ Lão thì nghĩ rằng: “Triều Trần
sau Anh Tông đã có dấu hiệu suy. Việc sư phụ dặn đã đến lúc phải thực
hiện rồi”.

Trần Khánh Dư trở lại thuyền, Nguyễn Ngỗi đau đớn than:

- Tôi chết mất Nhân Huệ vương ơi!

Khánh Dư bảo:

- Ngươi chết! Vợ con để đấy ta lo, không phải vương vấn nỗi gì!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.