biệt cho nhiệm vụ ấy; rằng nhiệm vụ thích hợp của một quốc hội là chăm lo
sao cho những người đó được lựa chọn một cách trung thực và thông minh,
và rồi không can thiệp họ xa hơn nữa, ngoại trừ việc đưa ra những đề xuất
và phê phán không hạn chế trong phạm vi nào, cũng như việc sử dụng hay
khước từ sử dụng con dấu của sự đồng thuận quốc gia [trong việc phê
chuẩn]. Chính vì thiếu sự thận trọng tự kiềm chế một cách sáng suốt như
thế mà các quốc hội nhân dân cứ cố làm cái mà họ không thể làm tốt được
– vừa cai trị vừa lập pháp – và không cung cấp bộ máy nào khác ngoài bộ
máy của chính họ cho phần lớn những việc đó, khi ấy thì tất nhiên mỗi một
giờ hao tổn trong việc nói là một giờ bị mất đi cho công việc thực sự.
Tuy nhiên chính cái sự kiện làm cho các hội đồng như thế ít thích hợp
nhất để làm một Hội đồng Lập pháp, lại làm cho những hội đồng ấy có đủ
khả năng đảm trách một nhiệm vụ khác – ấy là, họ không phải là một chọn
lọc từ những trí tuệ chính trị lớn nhất của đất nước mà qua ý kiến của
những người này rất khó suy ra đúng được ý kiến của dân chúng, nhưng khi
được thành lập đúng cách thì những hội đồng này là một mẫu chính xác
cho mọi trình độ trí tuệ trong nhân dân, mà tất cả đều được quyền có tiếng
nói trong các sự nghiệp công cộng. Phần việc của họ là chỉ ra những gì cần
thiết, là cơ quan đưa ra các đòi hỏi của dân chúng và là một nơi để tranh cãi
lật đi lật lại mọi ý kiến liên quan tới những việc chung dù lớn hay nhỏ;
cùng với việc này là kiểm tra giám sát bằng sự phê bình và cuối cùng là rút
lại sự ủng hộ đối với những quan chức cao cấp trên thực tế quản lý việc
công hay những người bổ nhiệm những quan chức ấy. Không có gì khác
ngoài sự hạn chế chức năng của các quốc hội đại diện ở trong những ranh
giới hợp lý đó sẽ cho phép có được những thuận lợi của sự kiểm tra nhân
dân kết hợp với những đòi hỏi không kém phần quan trọng của việc lập
pháp (ngày càng gia tăng tầm quan trọng theo sự gia tăng kích cỡ và sự
phức tạp của hoạt động con người) và sự cai trị chuyên nghiệp. Không có
cách nào khác để kết hợp những thuận lợi đó ngoài việc phân chia các
chức năng để đảm bảo cho chức năng này phải cần đến chức năng kia;
phân tách nhiệm vụ kiểm tra và phê bình ra khỏi nhiệm vụ quản lý thực tế