CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 114

Quá nghiêm túc.

Si Nhan vội vàng đứng dậy, "Em... vào nhà vệ sinh một chút".

Thảng thốt.

Đuờng Nghị Phàm và Si Hạ đều nháy mắt ra hiệu cho Ôn Hành Viễn

đuổi theo, nhưng Ôn Hành Viễn lại ngồi đó không nhúc nhích. Quý Nhã
NGưng thấy vậy có ý đuổi theo, anh lại không cho, "Đừng ép cô ấy".

Bốn chữ "đừng ép cô ấy", là sự khoan dung của tình yêu mà anh dành

cho cô.

Si Nhan hiển nhiên không muốn đến nhà vệ sinh thật, mà là đi ra khỏi

hội sở, ngồi trên ghế dài trước cửa. Ở thành cổ một năm, quãng thời gian
tiếp xúc với Ôn Hành Viễn như cuốn phim quay chậm, từng cảnh lại hiện ra
trước mắt cô.

Lần đầu tiên đến thành cổ, đối diện với sự suy sụp của co, anh dịu

dàng hứa hẹn, "Có chuyện gì cứ tìm anh, bất cứ lúc nào".

Cô chuyển từ cà phê sang uống rượu mạnh, anh khẽ giọng an ủi, "Có

những người, không phải em không rời bỏ là sẽ không đánh mất".

Khi cuối cùng cô khoắc lên khuôn mặt mình một nụ cười, họ giống

như những người bạn thân thiết nhiều năm, đứng trước quầy bar trêu chọc
đối phương, anh cười nói, "Còn công kích anh nữa là anh không có nghĩa
vụ giữ gìn phong độ đâu đấy".

Ngày ấy, ánh trăng đẹp vô ngần, họ tiếp xúc với nhau như thế, tựa hồ

như lần đầu gặp mặt một người xa lạ.

Cả thế giới này, vì thế mà trở nên tươi đẹp. Thực ra sau một nghìn

ngày tự mình lưu đày, Si Nhan đã thay đổi rất nhiều, chí ít cô không còn cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.