CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 159

Hàn Nặc thực ra đã đánh tiếng từ sớm, Si Nhan cũng chuẩn bị tâm lý

từ lâu, nhưng vừa mở miệng cô đã trở thành trò cười cho mọi người. Vừa
nghe Hàn Nặc nói đây là mẹ của anh, , không ngờ cô lại gọi theo anh một
tiếng "mẹ". Sau đó, khuôn mặt của cô bỗng chốc đỏ rần, "Cháu xin lỗi,
cháu xin lỗi, cháu gọi nhầm rồi ạ, ý cháu là, cháu chào bác", giọng cô càng
lúc càng nhỏ. "Cháu chào bác", cô nói ra ba chữ nhanh đến độ không ai
nghe thấy, cúi đầu giống như đứa trẻ mắc lỗi.

Hàn Nặc phá lên cười, nắm chặt lấy tay cô.

Mẹ anh cũng không nhịn được cười, sau đó kéo tay Si Nhan thân thiết,

"Mặc ít thế này có lạnh không, qua đây ngồi cạnh bác".

Đó là lần đầu tiên Si Nhan gặp người nhà của Hàn Nặc, cũng là lần

duy nhất. Ngày đó, mẹ của Hàn Nặc thật lòng thích cô. Lúc chuẩn bị rời đi
bà còn kéo tay cô, bịn rịn không nỡ, dặn dò cô khi nào được nghỉ phải cùng
Hàn Nặc về chơi.

Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời Hàn Nặc hợp ý nhau

như thế, tâm tình cuả Hàn Nặc không cần nói cũng tỏ. Cho nên anh tưởng
rằng ngày họ tốt nghiệp chính là ngày hai người có thể kết hôn.

Đáng tiếc, biến cố bao giờ cũng bất ngờ không kịp đề phòng.

Khi họ đang đắm chìm trong nổi thương cảm phải xa cách khi tốt

nghiệp, thì chuyện đầu tiên là công trình kiến trúc của Si Minh Nhàn xảy ra
sự cố nghiêm trọng. Hàn Nặc tưởng rằng dựa vào năng lực củ Hàn gia,
chuyện có thể giải quyết dễ dàng như trở bàn tay. Thế nên anh an ủi Si
Nhan rằg, "Em đừng lo lắng, cha anh chắc chắn có thể giúp được, để anh
quay về tìm ông".

Nhìn nét mặt kiên định của anh, Si Nhan rưng rưng gật đầu. Sau đó,

khi cô phát hiện ra sự tình dường như có liên quan tới Hàn gia, thế giới gần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.