CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 307

Si Hạ không trả lời câu hỏi của cô, dụi thuốc, mở cửa xe, "Lên xe ngồi

đi, bên ngoài lạnh lắm".

Gió lạnh của buổi đêm hiu quạnh và tĩnh mịch, chừng như muốn thổi

vào lòng người. Thế nhưng, có một người ở bên, dường như không lạnh
đến thế nữa. Tạ Viễn Đằng tựa hồ luyến tiếc sự ấm áp này, cô khẽ buông
tiếng thở dài, trong mắt thoáng vẻ tang thương không hợp với độ tuổi.

Đáng tiếc không phải là anh ấy.

Si Hạ nghiêng đầu nhìn sang, Tạ Viễn Đằng bừng tỉnh, ánh mắt lơ

lửng giữa không trung chạm phải ánh mắt anh, "Còn nhớ hôm trước khi tôi
chuyển nhà không?".

Vẻ mặt nghiêm túc của Si Hạ lập tức thay đổi, khóe môi là ý cười

không thể kìm nén, "Muốn quên cũng khó'.

Thời gian như lùi lại, ký ức quay trở về.

"Cậu im mồm đi!"

"Cậu mới là người phải im mồm đi ấy!"

"Ngày mai tôi sẽ chuyển đi, tôi không muốn nhìn con quỷ đáng ghét là

cậu thêm một giây phút nào nữa!"

"Tốt nhất là hôm nay chuyển luôn đi, liếc mắt thêm một cái cũng

khiến người ta chán ghét!"

"Hừ!"

Chính là Si Nhan và Tạ Viễn Đằng, không ai muốn nhìn ai thêm một

cái nào nữa, giận đùng đùng quay người bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.