CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 308

Si Hạ vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hai cô nàng này

vừa đáng yêu vừa ấu trĩ vô cùng.

Nhiều năm đã trôi qua, cuối cùng thì Si Hạ đã có cơ hội hỏi, "Đến giờ

tôi vẫn chưa hiểu, cô và Tiểu Nhan sao lại thủy hỏa bất dung như thế?".

Tạ Viễn Đằng khẽ nghiêng đầu, "Không phải chứ, anh là nguồn cơn

của mọi chuyện mà anh còn không biết?".

"Tôi?", Si Hạ sửng sốt, hiển nhiên là không hề hay biết.

Tạ Viễn Đằng thở dài nói, "Còn không phải là do tôi không cẩn thận

làm bỏng cánh tay anh, Si Nhan hận tôi chứ sao!".

Si Hạ thấy Tạ Viễn Đằng cười thoải mái, vui vẻ, không khỏi cười theo,

"Nha đầu đó còn có mặt mũi oán trách người khác cơ đấy, không giống con
gái gì hết. Cha tôi không cho nó đốt pháo, nó lại làm nũng với tôi, lén lút
bắt tôi mua cho, còn không đưa tôi chơi. Lúc đó, nếu không phải là con bé
chạy vội đụng vào người tôi, cũng sẽ không nổ đúng vào tôi như thế".

"Đúng thế, cho nên mới nói cơ bản là không kém gì tôi", Tạ Viễn

Đằng mỉm cười, vẻ mặt oan ức, "Không phải là tôi nhìn thấy anh ở đó mới
quẳng về bên anh đâu, tôi đâu có hiểm độc như thế chứ!".

Si Hạ hùa theo, "Tôi cũng từng suy xét rằng mình không đắc tội với

cô, sao cô lại cố tình quẳng vào người tôi nhỉ".

"Quả thật không phải tôi cố ý đâu", Tạ Viễn Đằng thu lại ý cười, "Có

phải là để lại sẹo rồi không?".

Si Hạ kéo cao ống tay áo lên, làn da trên tay hoàn toàn không có một

vết sẹo nào, "Mùa đông mặc dày quá, hơn nữa lúc đó tôi hoảng hết hồn,
cánh tay vừa nhấc đã thõng xuống đất rồi, cơ bản là không sao cả".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.