CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 310

Si Nhan hấp háy đôi mắt đen láy, cười hì hì đẩy tay Si Hạ ra, "Em

chưa rửa mặt".

Si Hạ không nhịn nổi cười, kéo cánh tay nhỏ của cô khẽ trách, "Con

khỉ ở bẩn, xem anh có mách cha không!".

"Anh sẽ không làm thế đâu. Anh, anh cõng em đi, em không đi nổi

nữa rồi", Si Nhan dùng giọng trẻ con bắt đầu làm nũng, bàn tay nhỏ không
an phận lắc cánh tay Si Hạ, "Anh yêu thương Tiểu Nhan nhất, cõng em đi
mà, cõng em đi mà".

Si Hạ ngồi xổm xuống, đỡ Si Nhan trèo lên lưng anh, cho đến khi

bóng hình họ biến mất khỏi tầm mắt, cô bé Tạ Viễn Đằng vẫn đứng thừ
người bên góc đường.

Từ nhỏ, cô đã ngưỡng mộ Si Nhan có một người anh tốt như thế. Nếu

như có thể, cô hi vọng biết bao rằng mình cũng có một người anh thương
yêu cô như vậy. Lúc gặp rắc rối, có người bảo vệ. Lúc giở tính xấu, có
người cưng chiều. Trời đổ mưa, có người cầm ô đón cô về nhà. Khi tuyết
rơi, có thể chui vào áo khoác của anh trai cô sưởi ấm.

Thế nhưng, tình yêu, trăm năm khó gặp tâm đầu ý hợp. Tình thân,

càng là duyên phận mà số mệnh đã định.

Cuối cùng, chỉ có thể ngưỡng mộ.

Trong bầu trời đêm tối đen, lặng yên lật giở nỗi lòng, ánh trăng phủ

xuống một lớp ánh sáng nhàn nhạt, xa tít trên cao ôm trọn lấy thế giới. Tạ
Viễn Đằng đương nhiên không phải không có cảm giác, người đàn ông gần
trong gang tấc trước mắt cô này, đã từng thích cô.

Đã từng mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.