CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 309

Tạ Viễn Đằng kéo lấy tay anh nhìn tỉ mỉ, khẽ thở phào một hơi, "Hại

tôi áy náy nhiều năm như vậy".

Tay của cô lạnh buốt nhưng mềm mại, có một khoảnh khắc như thế, Si

Hạ rất muốn nắm lấy, nhưng cuối cùng, anh chỉ nói, "Tôi tưởng cô quên
rồi", sau đó để mặc cô rút tay ra, giọng điệu không đổi như tỏ ý rằng, cái
đụng chạm ngắn ngủi vừa rồi, chỉ là vô tình.

Đêm đẹp như đêm nay, không xảy ra chuyện gì dường như đã phụ

lòng cái lãng mạn của mùa đông lạnh giá. Thế nhưng cuối cùng, Si Hạ và
Tạ Viễn Đằng chỉ cùng nhau nhớ lại thời thơ ấu.

Có một lần, Si Nhan bị ốm không đến trường, Si Hạ đi được nửa

đường thì gặp Tạ Viễn Đằng, mời cô lên xe đạp của anh, lúc vào trường cô
cười nói với anh, "Cảm ơn anh Si Hạ".

Chạng vạng tối, hai cô gái chơi nhảy dây trong sân của ngôi nhà cũ,

trong khi Si Nhan trung tăng cùng Si Hạ về nhà ăn cơm, thì Tạ Viễn Đằng
lại phải đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ, cô chỉ có thể lặng lẽ ngồi
khóc ở một góc.

Cuối tuần, họ hẹn nhau đi trộm mận nhà hàng xóm, kết quả Si Nhan

đương trèo lên cây thì bị Si Hạ phát hiện ra, "Ngã là biến dạng xấu xí đấy,
lớn lên không lấy được chồng đâu", cho dù là trách cứ, vẫn cứ mang theo
cái ấm áp của tình thương yêu.

Si Nhan vốn là cô nàng tinh quái, lại ỷ vào sự thương yêu của anh trai,

giọng nói mang chút bướng bỉnh cãi lại, "Dù sao thì không cần anh phải lấy
em, anh cưới cô gái xinh đẹp là được rồi, quản em làm gì?".

Si Hạ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Si Nhan, "Anh là anh trai của em,

anh không quản em thì quản ai?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.