CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 312

Cả đời của mẹ Văn Thao, có lẽ, ba chữ "bị phụ lòng" đủ để khái quát.

Thế nhưng điều khiến Hàn Nặc bất ngờ là...

Văn Thao ngước mắt lên nhìn thẳng vào Hàn Nặc, gằn từng chữ, "Nếu

như cậu chỉ thiếu năm phần trăm cổ phẩn là có thể lấy lại được vương quốc
bất động sản mà cha cậu xây dựng, thì tôi chỉ có thể nói, đây là sự trừng
phạt mà ông trời dành cho Hàn Thiên Khải".

Lúc Si Nhan đến quán trà, Hàn Nặc vẫn ở đó. Nghệ nhân pha trà kiểm

tra lịch hẹn trước của cô, rồi đưa tay mời, "Văn tiên sinh có khách, mời cô
tạm thời đến phòng nghỉ một lát, sẽ rất nhanh thôi ạ".

"Dạ được. Làm phiền chị rồi", Si Nhan mỉm cười đáp lại, dưới sự chỉ

dẫn của nghệ nhân pha trà, đi vào phòng trên lầu.

Quán trà có hai tầng, cách bài trí thoáng đãng, áp dụng phong cách

truyền thống của Trung Quốc theo hướng hiện đại. Về mặt thiết kế, chủ
quán có ý phát huy ưu thế về mặt độ cao của tầng trà, tiến hành nâng không
gian lên một mức độ nhất định. Cân nhắc đến hiệu quả cảm quan của con
người. Mà ở những vị trí được nâng lên đều được lắp đặt một số đèn treo
nhỏ, càng thêm nhiều tầng đa dạng, biến hóa vô tận.

Trong trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa, có người dám phá bỏ một

vài quan niệm thiết kế thông thường, không một mực theo đuổi phong vị
xưa cũ quả là hiếm thấy. Si Nhan đang thưởng thức cách bài trí của quán trà
thì Hàn Nặc bỗng mở cửa bước ra, quay người nhìn về phía Văn Thao,
"Thực ra, thứ thu hoạch được còn lớn hơn tôi mong đợi rất nhiều".

Vẻ mặt Văn Thao bình tĩnh, lạnh lùng, "Cho dù là đến một chuyến

uổng công?".

Hàn Nặc cúi đầu, trầm lặng một giây, lại ngẩng đầu lên, "Chuyến đi

này không tệ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.