CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 321

mèo nhỏ rúc vào lòng anh, hơi thở nam tính đặc trưng của anh xuyên qua
làn vải mỏng phả vào cánh mũi cô, vây bọc lấy cô, thể hiện sự ấm áp tự đáy
lòng. Si Nhan an tâm dựa vào người anh, hít hà mùi hương nhàn nhạt trên
cơ thể anh, mắt đã ướt rượt.

Đến bệnh viện, Ôn Hành Viễn chạy đôn chạy đáo đăng ký, khám

bệnh, lấy thuốc, cuối cùng cũng vẫn là anh bế Si Nhan lên giường bệnh.

Si Nhan nằm trên giường, giọng yếu ớt an ủi anh, "Em không sao đâu,

anh đừng lo lắng".

Ôn Hành Viễn đưa tay ra vén lọn tóc xõa trên trán cô, "Nhắm mắt lại

ngủ một lát đi, đợi truyền dịch xong anh sẽ gọi em dậy".

Lúc này, ánh sáng êm dịu của ngọn đèn chiếu vào mắt anh, khiến ngũ

quan vốn đã anh tuấn mê người càng thêm phần cao quý, anh tuấn, Si Nhan
ngắm đến mê mẩn. Ôn Hành Viễn lại tưởng cô không được khỏe, càng lo
lắng hơn, "Sao vậy? Có phải là rất khó chịu không?".

Si Nhan cười lắc đầu, đưa bàn tay trong chăn ra nắm lấy tay anh, khẽ

giọng nói, "Em chỉ cảm thấy có một người bạn trai tốt thế này, rất áp lực".

Ôn Hành Viễn thoáng sững sờ, sau đó cong môi, "Cuối cùng đã phát

hiện ra sức hấp dẫn của anh rồi chứ gì?", thấy Si Nhan bĩu môi trách anh,
anh nắm lấy tay cô, "Anh si tình lắm, đuổi cũng không chạy đâu. Đợi em
ngủ dậy sẽ để em nhìn cho đã thì thôi, giờ thì ngoan ngoãn ngủ đi, nhé?".

Bên môi là nụ cười mỉm, Si Nhan nghe lời nhắm mắt lại, chẳng mấy

chốc đã chìm vào giấc ngủ. Truyền nước xong từ lúc nào, cô hoàn toàn
không hay biết. Giấc ngủ này cô ngủ vô cùng sâu, vô cùng yên bình. Lúc
tỉnh dậy thì trời đã sáng, còn cô đang nằm trên giường ở nhà.

Si Nhan ôm lấy chăn ngồi dậy, khẽ gọi, "Ôn Hành Viễn?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.