CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 322

Ôn Hành Viễn đang ở phòng khách, nghe thấy tiếng cô gọi vội vàng

cúp máy bước vào, "Em tỉnh rồi à?", anh sờ lên trán cô, xác định cô đã
giảm sốt, "Sao lại dậy thế? Em ngủ thêm một lát nữa đi".

Si Nhan làm nũng, "Anh không có đây, em không ngủ được".

"Anh có thể coi đây là một lời mời gọi hay không?", Ôn Hành Viễn

nhìn cô, dần nở nụ cười.

Lời nói này quá mờ ám khiến Si Nhan không khỏi nhớ lại cảnh thân

mật của hai người ngày hôm qua, khuôn mặt đã giảm sốt lại bắt đầu đỏ lên,
cô quay đầu thấp giọng nói, "Ai muốn mời gọi anh, hơn nửa giường bị anh
độc chiếm hết cả".

Ôn Hành Viễn ôm cô hôn nhẹ một cái, "Là giường của em nhỏ quá,

đợi sau này đổi chiếc to hơn".

Si Nhan đỏ mặt đẩy anh ra, "Anh nói linh tinh gì thế, một mình em

ngủ là đủ rộng rồi".

"Em nỡ lòng để anh ngủ ở sô pha à?", Ôn Hành Viễn tựa sát vào mặt

cô, thân mật kéo cô vào lòng, "Có đói không? Anh nấu cháo trắng với trứng
vịt bắc thảo cùng thịt nạc đấy, em có muốn ăn không?".

Người nào đó đang cảm thấy bụng đói cồn cào lập tức bày tỏ, "Có ạ".

Dạ dày của Si Nhan cũng lớn, ăn hết ba bát cháo lớn, Ôn Hành Viễn

lại chỉ ăn hai thìa, đã ngồi bên cạnh uống cà phê.

No bụng rồi, Si Nhan mới sực nhớ ra, "Mấy giờ rồi anh, em còn phải

đi làm nữa", dứt lời, người đã nhảy xuống ghế.

"Bình tĩnh ăn cháo của em đi, anh đã gọi điện thoại xin nghỉ giúp em

rồi", Ôn Hành Viễn ngẩng đầu trừng mắt với cô, "Anh không nuôi nổi em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.