CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 325

Ôn Hành Viễn cười, ôm cô lên, "Cô nàng tinh quái, ỷ vào việc anh

thương em phải không, hử?".

Hai chân Si Nhan co quắp vào eo anh, hai tay thân mật ôm lấy cổ anh,

giống như con chuột túi cả người đu trên người anh, "Ôn Hành Viễn, em
biết mình thích anh ở điểm nào rồi".

Ôn Hành Viễn mặt mày tươi cười, bặm môi nhìn cô, háo hức chờ đợi

đáp án của cô.

Nhìn nụ cười tựa gió xuân tháng Ba của anh, lòng Si Nhan trở nên ấm

áp, khẽ vui mặt lên cổ anh, thấp giọng nói, "Em thích anh thương yêu em
nhưng lại không nuông chiều em, không nuông chiều em nhưng lại cưng
chiều em, cưng chiều em nhưng lại thích ức hiếp em, ức hiếp em nhưng lại
có thể khiến cho em vui".

Lại có cả bài vè bày tỏ tình yêu? Nếu như không phải là giọng điệu

của Si Nhan hết sức nghiêm túc, Ôn Hành Viễn còn tưởng rằng cô cố ý trêu
chọc anh.

Tổng Giám đốc Ôn phải suy ngẫm một hồi mới hiểu, "Đó là vì anh

muốn nhìn thấy em cười. Không chỉ là vì nụ cười của em rất đẹp, còn bởi
vì lúc em cười, chứng tỏ em vui vẻ và hạnh phúc".

Trong lòng rõ ràng là cảm động, ngoài miệng lại không chịu thừa

nhận, Si Nhan cố ý xuyên tạc ý của anh, "Anh gián tiếp nói dáng vẻ em
không cười thì xấu xí phải không?", dứt lời, cô còn dùng ngón tay chọc vào
ngực anh, giọng điệu cố ý lộ ra vẻ bất mãn.

"Không phải anh nói rồi sao, anh thích người xấu, không xấu quyết

không yêu", Ôn Hành Viễn khẽ cắn vành tai của cô, "Nói lại câu vừa rồi
một lần nữa xem nào".

"Gián tiếp nói dáng vẻ em không cười thì xấu xí."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.