CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 326

Ôn Hành Viễn đè cô ngã xuống giường, "Xem ra không làm chút gì

đó, em sẽ không nghe lời. Có nói hay không? Hử?".

"Câu nào hả, lời hay không nói hai lần...", mọi sự bướng bỉnh, vào lúc

bàn tay to lớn của Ôn Hành Viễn phủ lên ngực cô, đã bắt đầu tan rã, Si
Nhan dịu giọng xin tha, "Được rồi, em nói em nói, em thích anh".

Năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng thì anh đã đợi được một câu

"thích anh" của cô, không uổng công anh thật tâm chờ mười năm.

Ôn Hành Viễn đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cô, quyến luyến khẽ khàng

vuốt ve, đôi mắt đem láy dần dần ánh lên vẻ ướt át, giọng nói khàn khàn,
"Tiểu Nhạn, anh yêu em!".

Đôi mắt ướt lệ trong thoán chốc của anh khiến Si Nhan bỗng dưng

cảm nhận được mười năm chờ đợi cực khổ mà Ôn Hành Viễn đã trải qua
khiến lòng cô dậy lên niềm đau. Bất giác, nước mắt theo khóe mắt lăn
xuống. Đưa tay lên vỗ về khuôn mặt anh, cô nghẹn ngào, "Em biết, em đều
biết cả".

Ôn Hành Viễn cúi người, vùi mặt vào tóc cô, ôm lấy cô.

Si Nhan ôm lấy anh, khẽ giọng nói, "Em quay về thành phố A được

không?".

Ôn Hành Viễn tỏ ra bất ngờ với quyết định của cô, anh bỗng nhiên

đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, xác nhận cô không trêu đùa,
"Em nói thật sao, về thành phố A?".

Si Nhan đề nghị, "Hoặc là anh từ chức Tổng Giám đốc ở Ôn Thị,

chúng ta sống ở thành cổ?".

Ôn Hành Viễn ôm chặt cô, hệt như đứa trẻ ôm lấy con gấu bông mà

mình yêu thích, cười nói, "Như vậy cũng được, nhưng em phải bao nuôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.