CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 331

Si Nhan ngoài mặt tươi cười, song không nén được cảm giác buồn bã,

"Anh chẳng có người bạn nào ở đây, dù sao thì em cũng nên đến tiễn",
huống hồ lần nào đến thành cổ này, công việc của anh không hề thuận lợi.

Hàn Nặc gật đầu tỏ ý cảm ơn, "Buổi chiều gọi điện thoại đến công ty

em, đồng nghiệp của em nói em xin nghỉ ốm, gọi điện thoại di động cho em
thì máy lại tắt. Anh có hơi lo lắng nên mới nhắn tin cho em, em không sao
chứ?".

"Chỉ bị cảm thôi, đã gần khỏi rồi!" Vì sự nghi ngờ của Ôn Hành Viễn,

Si Nhan không phân biệt được cô cảm thấy tủi thân nhiều hơn, hay buồn bã
nhiều hơn, nhưng cô vẫn nói, "Anh ấy có đến, anh không cần lo lắng đâu".

Hàn Nặc bất ngờ, "Vậy em còn ở đây làm gì? Nếu anh ở vị trí của cậu

ta, anh cũng sẽ không vui, mau quay về đi". Vừa dứt lời, anh đã quay người
toan rời đi.

"Là anh ấy đưa em đến", thấy Hàn Nặc dừng bước, bóng lưng cứng

đờ, Si Nhan cố nén những giọt nước mắt đang trực rơi, "Hàn Nặc, đừng lo
lắng cho em nữa, anh ấy đối xử với em rất tốt, thực sự rất tốt".

"Anh biết", Hàn Nặc lảng tránh nhìn sang hướng khác, giọng nói khàn

khàn.

Anh ta yêu em như thế, để có được em lại càng không hề dễ dàng, sao

có thể không trân trọng?

Buổi chiều, Hàn Nặc đã gọi điện cho cô, muốn khuyên cô, quay trở về

thành phố A đi, đừng một mình ở lại nơi này. Khi nghe đồng nghiệp của Si
Nhan nói cô xin nghỉ, lại không biết cô ở đâu, anh rất lo lắng nên mới nhắn
tin, hy vọng cô có thể mở máy đọc được nó trước khi anh đi. Sao anh có thể
yên tâm rời đi nếu không xác định được tình trạng của cô thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.