CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 334

anh đã đánh mất. Hơn nữa, lại không thể tìm về. Thế nhưng, chỉ cần em
hạnh phúc, không gì là anh không buông được cả."

"Ôn Hành Viễn, người đàn ông có thể thay đổi vô thường, quỷ kế đa

đoan trong giới bất động sản, nói thật lòng, anh không hề thích anh ta,
nhưng lại không thể không phục anh ta. Đổi lại là anh, mười năm quả thực
quá dài, anh nghĩ mình không đợi được. Nhan Nhan, đừng cố chấp nữa,
cùng anh ta về thành phố A đi, một mình em ở bên ngoài, bị ốm không có
ai ở bên, sẽ khiến mọi người lo lắng. Anh đi đây, hẹn gặp lại, với tư cách là
một người bạn."

Màn hình điện thoại tối sầm, Ôn Hành Viễn ngồi trên sô pha, tự trách

sự mất bình tĩnh của bản thân. Ảo não túm tóc, anh đứng dậy đến gõ cửa
phòng Si Nhan, "Tiểu Nhan?", bên trong không có lấy một tiếng động, anh
đưa tay đẩy cửa, cửa không khóa.

Ôn Hành Viễn ngồi bên giường, cúi người nói tiếng xin lỗi bên tai cô,

"Bảo bối, anh xin lỗi".

Si Nhan lặng thinh.

Ôn Hành Viễn buông tiếng thở dài khe khẽ, nằm xuống giường, ôm cô

vào lòng khẽ vỗ về, mãi đến khi cô bật khóc rồi chìm vào giấc ngủ, anh
mới thấp giọng nói, "Anh cũng muốn rộng lượng một chút, thế nhưng, Tiểu
Nhan, tình yêu vốn dĩ là ích kỷ".

Thế giới của tình yêu chỉ thích hợp cho hai người sinh sống, thêm một

người sẽ trở nên chật chội. Trong thế giới nhỏ chỉ thuộc về chúng ta này,
anh không muốn có ngờ vực, không muốn có cãi vã, càng không muốn cho
người ngoài chen chân vào.

Ngày hôm sau, lúc Ôn Hành Viễn tỉnh dậy, Si Nhan đã đi làm, trên

bàn có đặt một mảnh giấy nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.