CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 395

Nhìn Si Hạ, Si Nhàn Minh khẽ cười, "Tiểu Nhan bướng bỉnh không

hiểu chuyện, sau này còn phải nhờ bà thông gia lượng thứ cho con bé nhiều
hơn".

Lời này của ông đương nhiên là bà tỏ sự đồng ý. Mẹ Ôn và Ôn Phi

Văn nhìn nhau cười, "Đều là người một nhà, ông không cần phải khách khí
thế đâu, tôi mong ngóng Tiểu Nhan về làm dâu từ lâu rồi", trong khi nói bà
đã nắm lấy tay của Si Nhan, "Tiểu Nhan, sau này nếu như Hành Viễn bắt
nạt con, có mẹ làm chỗ dựa cho con".

Một câu "mẹ" khiến Si Nhan cảm động không nói nên lời.

Ôn Hành Viễn nắm lấy tay phải của cô, ánh mắt chuyên chú và dịu

dàng, "Vậy thì cứ định như thế đi ạ, chi tiết của buổi hôn lễ chúng ta sẽ bàn
bạc sau nhé".

Si Nhan kìm nén cảm giác muốn khóc lại, khẽ gật đầu.

Ôn Hành Viễn cúi người, điềm nhiên hôn lên má cô.

Buổi tối đã kết thúc trong bầu không khí hòa hợp, sau khi tiễn bố mẹ

về, Ôn Hành Viễn lái xe đến bên bờ sông.

Ngắm khuôn mặt nghiêng anh tuấn của anh, Si Nhan cười dịu dàng.

Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày lễ tình nhân, buổi sang trước
khi ra ngoài cô còn giấu hộp chocolate dưới gối anh, vốn tưởng rằng anh
bận nên quên, xem ra anh không chỉ nhớ, mà còn có sắp xếp của riêng
mình.

Si Nhan chờ đợi.

Mười phút sau, xe dừng lại, Ôn Hành Viễn nắm lấy tay cô đi về phía

bờ song, "Từ lúc em nói 'em có thể' cho đến hiện tại, là những ngày hạnh
phúc nhất trong ba mươi năm cuộc đời anh. Hạnh phúc đến độ, mỗi buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.