CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 43

"Viễn Đằng là bạn của tôi, còn chuyện của tôi và Nhan Nhan", Hàn

Nặc nhìn thẳng vào mắt Quý Nhã Ngưng, "Không cần thiết phải giải thích
với cô".

"Anh tưởng rằng tôi báu bở lời giải thích của anh lắm sao? Chia tay

rồi chứ gì, vậy thì anh nhớu cho kỹ đây, từ lúc anh nói ra hai chữ chia tay
kia, anh và Nhan Nhan, hai người không còn là gì của nhau hết!", Quý Nhã
Ngưng nói dứt lời, toan bỏ đi thì mấy người phục vụbuwng khay đi tới,
cầm ly lên, quay người hắc vào mặt Hàn Nặc, "Hàn Nặc, anh đừng hối
hận!".

Tạ Viên Đằng đứng phắt dậy, "Cậu đừng có quá đáng!".

Quý Nhã Ngưng ngước nhìn cô ta, người phụ nữ trươc mặt trang điêm

tinh tế, dưới ánh sáng ngọn đèn không đậm không nhạt mà vừa đẹp, chiếc
váy dài vừa người màu quả hạnh ôm lấy cơ thể, lộ ra vóc dáng thon thả cân
đối, trên xuóng quai xanh mềm mại có đeo một sợi dây chuyền đính đá,
mái tóc đen được buộc lên đơn giản, nét trưởng thandf quyến rũ.

Là kiểu người khác biệt hoàn toàn với Si Nhan.

Quý Nhã Ngưng đặt ly rượu xuống bàn ăn, "Tạ Viễn Đằng, chúc cô

may mắn!".

Không đếm xỉa tới cái gọi là lời chúc của Quý Nhã Ngưng, Tạ Viễn

Đăng hỏi Hàn Nặc "Anh không sao chứ? Có cần đi chỗ khác không?".

Hàn Nặc không hề cảm thấy lúng túng, anh ném lại một câu "Không

cần", kéo Quý Nhã Ngưng ra khỏ nhà hàng.

Sau lưng là dòng xe cộ nườm nợp qua lại, trước mặt là Hàn Nặc - vẻ

mặt cuối cùng đa có chút dao động, Quý Nhã Ngưng nghe thấy anh nói,
"Tôi yêu cô ấy, nhưng tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời, chia tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.