CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT - Trang 464

Tay Si Nhan cứng đờ trên tay nắm cửa, "Cảm ơn, tôi biết rồi", nói dứt

lời liền đẩy cửa phòng.

Trong phòng bệnh không bật đèn, Ôn Hành Viễn nằm trên giường, yên

tĩnh không một tiếng động, nhưng Si Nhan biết anh chưa ngủ. Cô đi đến
bên giường, dịu dàng nhỏ giọng, "Em về rồi".

Ôn Hành Viễn nắm lấy tay Si Nhan, dùng lực kéo. Cô sà vào lòng anh,

cơn đau nhức từ cổ tay truyền đến khiến cô kêu lên một tiếng, song lại bị
môi răng anh chiếm lấy. Hôn đến khi cô có cảm giác không thể thở nổi, Ôn
Hành Viễn mới dừng lại, "Sao em lại về muộn thế này?".

Tránh cho anh khỏi lo lắng, Si Nhan bỏ qua vụ tai nạn ban nãy, "Em

không yên tâm về Nhã Ngưng, em ở lại với cậu ấy thêm một lát".

Ôn Hành Viễn cúi đầu hôn cổ cô.

Bởi vì anh dùng lực nên cô thấy hơi đau, nhưng Si Nhan không kháng

cự.

Ôn Hành Viễn nhắm mắt, "Bật đèn lên, anh muốn uống nước".

Khi phòng bênh khôi phục lại vẻ sáng sủa, nhìn thấy khuôn mặt có

phần tiều tụy của cô, Ôn Hành Viễn nhẹ nhàng nói, "Anh gọi điện cho em
nhưng điện thoại báo không liên lạc được, gọi cho Nhã Ngưng thì cô ấy nói
em đã rời đi hai tiếng trước rồi".

Si Nhan rót nước cho anh, bởi vì cổ tay không chịu được lực, chén

không cầm nổi rơi xuống đất, "cạch" một tiếng vỡ tan.

Trùng hợp khiến người ta sinh nghi.

Sắc mặt Ôn Hành Viễn bỗng nhiên trầm xuống, hiển nhiên là hiểu lầm

thành một tầng nghĩa khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.